Phó Hàn Tranh yên lặng từ đầu đến cuối. Mộ Vi Lan chìa tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt của anh, tò mò hỏi: “Hàn Tranh anh sao lại không để ý đến em thế?"
Phó Hàn Tranh không trả lời cô, chỉ hỏi: “Có lạnh không?"
Mộ Vi Lan lắc lắc đầu: “Em không lạnh" Cô giơ bàn tay nhỏ ra đón lấy mấy bông tuyết rơi, sau đó cố tình nhét bàn tay lạnh ngắt đó vào trong cổ của Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan cười nheo mắt nhìn anh: “Anh có lạnh không?”
Phó Hàn Tranh lại càng ôm chặt cô hơn, rồi nhẹ nhàng nâng người cô lên một chút, tấm lưng càng thêm vững chắc, chỉ chiều chuộng nói, "Muốn đánh."
Mộ Vi Lan giúp anh phủi những bông tuyết trắng xoá dính trên mái tóc đen ngắn kia đi, “Hàn Tranh, đầu anh trắng tinh rồi này.
Thứ có được, chỉ là một chữ “Ừm” điềm tĩnh của người đàn ông.
Mộ Vi Lan ghé vào bên tai anh nói: “Em nghe nói, những đôi yêu nhau trắng đầu trong trận tuyết đầu mùa, sẽ trắng đầu đến già đấy. Nhưng đôi lúc em nghĩ, anh lớn hơn em tám tuổi, đợi đến lúc chúng ta thực sự già đi, anh có đi trước em không, vậy đến lúc đó, em nhất định sẽ rất cô đơn, còn rất bất lực nữa.”
Phó Hàn Tranh dừng chân lại, hơi hơi đảo mắt, trong trận gió tuyết, nhìn sang người phụ nữ nhỏ bé ở trên vai, từng câu từng chữ nói: "Anh nhất định sẽ không bỏ lại em một mình rồi đi trước đầu.
Ánh mắt của anh, vô cùng nghiêm túc.
Mộ Vi Lan không để tâm mấy, chỉ nghĩ linh tinh nói, “Vậy anh nói lời phải giữ lời đấy, nếu đến lúc đo anh đi trước, thì em sẽ tìm một bạn đời khác!” "Nếu anh thực sự đi trước em, thì trước lúc đi, anh nhất định sẽ đưa em đi trước.” “Phó Hàn Tranh, anh thật độc ác, tự dưng em thấy hối hận vì gả cho anh rồi đấy. “Em không thông minh như vậy, nếu anh đi rồi, chắc chắn sẽ bị người khác bắt nạt, anh cũng là vì tốt cho em.
Mộ Vi Lan bò ra vai anh, nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh tuấn của anh, bất giác, mỉm cười ngọt ngào.
Khi về đến Tiên Thuỷ Vịnh, đã là hơn bảy giờ tối, mái nhà ở bên ngoài đã được bao phủ bởi một lớp áo trắng dày đặc.
Mộ Vi Lan chủ động hỏi: “Tối nay không cần ăn trứng hầm lá ngải sao? Em hơi buồn ngủ, muốn ăn xong tắm rửa rồi đi ngủ.
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh hơi u ám, nói: “Một ngày không ăn cũng không sao, bác sĩ nói tình hình bây giờ của em rất tốt, đi tắm đi, rồi ngủ sớm một chút."
Có lẽ Phó Hàn Tranh che đậy quá giỏi, cũng có lẽ là Mộ Vi Lan qua tin tưởng anh, nên hoàn toàn không nghi ngờ gì. “Vậy em không ăn nữa, em đi tắm đây nhé." "Um."
Sau khi Mộ Vi Lan tắm xong, trực tiếp lên giường, Phó Hàn Tranh đến phòng sách làm việc, cô nằm trên giường một lúc, liền ngủ thiếp đi.
Trong phòng sách, Phó Hàn Tranh gọi điện thoại cho Từ Khôn. “Sắp xếp một chút, thời gian làm phẫu thuật của tuần này.”
Sau khi cúp máy, Phó Hàn Tranh đứng trước cửa sổ, nhìn những bông tuyết đang rơi, ánh mắt lạnh lùng, ẩn sâu trong đó là sự đau khổ tột cùng.
Trong cơn mơ hồ, Mộ Vi Lan nghe thấy Phó Hàn Tranh đang gọi cô. “Em yêu, em yêu?”
Mộ Vi Lan chau mày, cảm giác ngứa ngáy trên mặt, chìa tay đẩy khuôn mặt của người đó ra, lẩm bẩm nói: “Ừm... đừng nghịch em vẫn muốn ngủ...
Đôi môi mỏng của người đàn ông, đã liên tục đặt lên trên má và trên môi cô.
Mộ Vi Lan bị hôn đến khó chịu, hai mắt bỗng nhiên mở ra. "Á..."
Chìa tay, đẩy anh ấy ra.
Người đàn ông trước mắt, cong mắt dịu dàng, mỉm cười nhìn cô: “Chào buổi sáng.”
Mộ Vi Lan toàn thân run rẩy, nổi cả da gà. Đợi chút... vừa nãy Phó Hàn Tranh gọi cô là gì, em yêu?
Đây, đây, đây... người này không phải Phó Hàn Tranh! “Anh anh, anh là một nhân cách khác sao?”
Đây cũng không phải Phó Hiệu, Phó Hiệu vốn dĩ không thể gọi cô là em yêu, cũng không thể ấm áp nói chào buổi sáng với cô như vậy.
Đối phương kéo cô vào trong lòng, con mắt đen nóng bỏng nhìn chăm chăm cô, từng câu từng chữ nói: “Tôi là Phó Tử Dạ, em có thể gọi là Tử Dạ, đương nhiên, nếu em gọi tôi là Dạ, thì tôi sẽ vui hơn."
Mộ Vi Lan co miệng lại, da gà da ốc dựng đứng lên.
Phó... Phó Tử Dạ?!
Mộ Vi Lan nhớ ra rồi, “Chúng, chúng ta gặp nhau một lần rồi!”
Phó Tử Dạ mỉm cười, bọn họ không chỉ là gặp một lần.
Có điều, cô có thể vẫn nhớ, bọn họ từng gặp một lần, đã là rất tốt rồi.
Mộ Vi Lan vội vàng bò dậy, nhìn chằm chẳm anh ấy nói: "Khi ở thành phố S, gọi tôi, người gọi tôi là em yêu kia, có phải là anh không?”
Phó Tử Dạ rất thản nhiên thừa nhận, “Phải."
Cô lùi về sau thêm một chút, anh ấy lại ép gần thêm một chút, cho đến khi Mộ Vi Lan suýt ngã xuống mép giường, Phó Tử Dạ mới ôm chặt lấy eo của cô, kéo cô lại. "Sao em phải cách xa tôi như thế, tôi đáng sợ như vậy sao?"
Mộ Vi Lan cực kì không quen, tuy người này có cùng một cơ thể với Phó Hàn Tranh, nhưng Phó Tử Dạ, theo lí mà nói, Phó Tử Dạ chính là Phó Hàn Tranh, nhưng Mộ Vi Lan lại không thể mềm lòng, hơi hơi đẩy anh ra, nói: “Anh, anh cách xa tôi một chút, anh anh đừng lại đây.”
Phó Tử Dạ này, nhìn thì có vẻ dễ chung sống hơn với Phó Hiệu, nhưng mà, Mộ Vi Lan vẫn không quen với anh ấy, cũng không biết nên chung sống với anh ấy như thế nào.
Cô vén chăn ra, vội vã xuống giường, kết quả, cô đi đến đâu, Phó Tử Dạ cũng đi theo đến đó.
Mộ Vi Lan dưới sự quan sát của anh ấy, vốn dĩ không thể gọi điện thoại cho Giang Thanh Việt.
Mộ Vi Lan đi đi lại lại trong nhà hơn nửa tiếng đồng hồ, đầu cũng to cả lên, ôm lấy đầu nói: “Tôi cầu xin anh, đừng đi theo tôi nữa.
Phó Tử Dạ đi đến gần cô, ánh mắt hơi có tâm trạng bị tổn thương, "Có phải em muốn gọi điện thoại cho bác sĩ, để giam cầm tôi không?”
Mộ Vi Lan kinh ngạc, "Sao, sao anh biết? Không, đương nhiên không phải!"
Phó Tử Dạ nắm chặt lấy tay của cô, nói: “Đừng giết tôi, có được không? Tôi chỉ muốn ở bên cạnh em thôi.”
Mộ Vi Lan: "...
Phó Tử Dạ này, so với tính cách của Phó Hàn Tranh và Phó Hiệu, khác biệt rất lớn.
Vậy mà lại ấm áp như này!
Nếu như Phó Hiệu biết cô muốn đi tìm Giang Thanh Việt, chắc chắn sẽ trói cô lại, nhưng Phó Tử Dạ này, trong ánh mắt toàn là khẩn cầu và ấm áp...
Mộ Vi Lan cắn môi, hít thở một hơi sâu nói: “Tôi, tôi có thể không gọi điện thoại, nhưng... anh có thể nói cho tôi biết, sao đột nhiên anh lại ra ngoài thế?" “Bình thường vào lúc Phó Hàn Tranh cực kì buồn rầu, thì tôi sẽ xuất hiện.”
Cực kì buồn rầu?
Nhưng hôm qua, Hàn Tranh vẫn còn rất vui mà. “Hôm qua tâm trạng của Hàn Tranh rất bình thường mà, còn nữa, lần ở thành phố S, tâm trạng của Hàn Tranh cũng rất tốt kia mà."
Phó Tử Dạ giải thích nói: “Hôm qua là vì chuyện gì, tôi cũng không rõ, nhưng lần ở thành phố S, là vì lúc anh ấy ở trong phòng tắm tắm rửa, đã nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay phải, anh ấy rất tò mò với vết thương đó, vì sự thúc giục ý thức của anh ấy, nên hôm đó tôi đã xuất hiện trong phòng tắm.
Mộ Vi Lan chau mày, “Vết bỏng? Vết bỏng trên cánh tay phải của Hàn Tranh có liên quan đến anh sao?”
Phó Tử Dạ đột nhiên sâu lắng nhìn cô, “Chúng ta từng gặp nhau, không chỉ một lần, mà là ba lần.” “Anh nói cái gì?” “Vào năm em 14 tuổi, chúng ta từng gặp nhau rồi.”