Đôi mắt đen lạnh lùng sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào Mộ Vi Lan khiến Mộ Vi Lan nổi cả da gà, ấp úng giải thích: “Tôi, tôi không có..."
Cô thực sự không phải là vừa quyến rũ anh, vừa qua lại với Diệp Tử Bác.
Phó Hồng Diệp trừng mắt nhìn Diệp Tử Bác và xin lỗi Phó Hàn Tranh: “Hàn Tranh, để em xem trò cười rồi, đều là thằng nhóc này không hiểu chuyện. Em đưa cô Mộ và Tiểu Đường Đậu về trước đi, chuyện hôm nay coi như không có gì xảy ra."
"Mẹ!"
Diệp Tử Bác không cam tâm nhìn Mộ Vi Lan, rồi lại nhìn về phía Phó Hàn Tranh: “Cậu, cháu có thể nói chuyện riêng với cậu được không?"
Phó Hồng Diệp đang bực tức: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, con còn muốn nói chuyện gì với cậu con nữa hả?”
Phó Hàn Tranh vẫn bình tĩnh như thường lệ: “Chị hai, không sao đâu, em sẽ nói chuyện riêng với Tử Bác."
Diệp Tử Bác và Phó Hàn Tranh đi ra khu vườn phía sau của nhà họ Diệp.
Trong phòng khách, chỉ còn Phó Hồng Diệp và Mộ Vi Lan, còn có Tiểu Đường Đậu.
Phó Hồng Diệp hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng rồi bình tĩnh nói: “Cô Mộ, nếu cô đã là vợ của Hàn Tranh, sao lại dùng thân phận bạn gái của Tử Bác đến nhà tôi ăn trưa?"
"Cháu....bác gái, cháu và Tử Bác..."
“Đợi đã, xét về bề thế, cô không nên gọi tôi là bác, cô nên theo Hàn Tranh gọi tôi là chị hai.”
Sắc mặt của Mộ Vi Lan trở nên rất khó coi, vô cùng xấu hổ, nhưng cô làm sao có thể giải thích Phó Hồng Diệp cô và Phó Hàn Tranh không phải là vợ chồng thực sự?
"Chị, chị hai, em và Tử Bác thực sự là quen nhau ở Paris, em và anh ấy là bạn cùng trường. Sau khi em về nước, vẫn chưa kịp nói với Tử Bác em đã kết hôn với Phó...Hàn Tranh, vì vậy..."
Phó Hàn Tranh cau mày: “Vì vậy, trước đây cô thực sự đã hẹn hò với Tử Bác, nhưng cô bắt cá hai tay, ồ, tôi nên nói rằng, là cô dựa vào việc Tử Bác và Hàn Tranh quen nhau, sau đó thấy điều kiện của Hàn Tranh tốt hơn nên đã đá Tử Bác nhà chúng tôi có phải không?"
Phó Hồng Diệp nhìn cô, mỉm cười khinh bỉ.
"Em thực sự không biết Hàn Tranh là cậu của Tử Bác, em và Tử Bác trước kia cũng không phải là người yêu.."
"Cô ở với Tử Bác ba năm, còn không gọi là người yêu? Cô Mộ, tôi không thể hiểu được cảm xúc của cô, cũng không biết cuộc sống riêng tư của cô hỗn loạn như thế nào. Nhưng bây giờ cô đã kết hôn với Hàn Tranh rồi thì đừng làm phiền đến Tử Bác nhà chúng tôi nữa, cũng mong cô làm ơn đừng động đến người đàn ông khác nữa."
Mộ Vi Lan cắn môi, siết chặt lòng bàn tay: “Chị Diệp, bất kể chị nghĩ như thế nào về em, nhưng em chưa bao giờ hẹn hò với Tử Bác, em luôn coi Tử Bác là một người bạn tốt."
Tiểu Đường Đậu đứng dưới chân Mộ Vi Lan, ngước mặt lườm Phó Hồng Diệp và cau mày: “Bác, bố cháu và Mộ Mộ yêu nhau thật lòng, Mộ Mộ không thích anh Tử Bác!”
Phó Hồng Diệp rất khó chịu, con trai mình bị người phụ nữ này lừa dối tình cảm, bây giờ ngay cả Tiểu Đường Đậu cũng đứng về phía người mẹ kế này, và sự yêu thích của bà ta dành cho Mộ Vi Lan vừa nãy đã hoàn toàn biến mất.
Trong vườn hoa phía sau.
Diệp Tử Bác nói thẳng: “Cậu, Vi Lan đã nói cho cháu biết tất cả mọi chuyện giữa hai người rồi."
Phó Hàn Tranh đút tay vào túi quần, sắc mặt điềm tĩnh, nhướn mày nói: “Ô? Cô ấy nói gì với cháu rồi?”
"Cô ấy nói với cháu rằng quan hệ giữa hai người chỉ là một cuộc giao dịch, cháu biết cô ấy vì biệt thự của nhà họ Mộ mới đóng giả làm vợ chồng với cậu. Cậu, cháu thích Vi Lan, ba năm ở Paris, cháu luôn thích cô ấy. Cậu, cháu hy vọng cậu có thể tác thành cho hai chúng cháu."
Anh khẽ cong môi: “Cháu thích cô ấy, cô ấy có thích cháu không?"
Diệp Tử Bác im lặng vài giây rồi nói: “Cho dù bây giờ cô ấy không thích cháu, nhưng cậu có thể trả biệt thự của nhà họ Mộ cho cô ấy không. Số tiền cậu tổn thất, cháu sẽ trả cho cậu. Mong cậu trả lại sự tự do cho Vi Lan.”
Trả lại sự tự cho cô ấy?
Sao mà nói giống như anh cướp phụ nữ thế vậy, giọng anh trầm thấp: "Cậu không ép cô ấy ở bên cạnh cậu. Cô ấy là một người trưởng thành, sẽ tự chịu trách nhiệm cho mọi quyết định của cô ấy, không cần ai khác phải trả tiền hộ. Nếu cháu vì chuyện này, vậy chúng ta không còn gì để nói nữa cả."
Phó Hàn Tranh nói xong quay người định rời đi, Diệp Tử Bác nhanh chóng gọi anh lại: “Cậu, cậu có thích Vi Lan không?"
Phó Hàn Tranh không quay đầu lại, nhưng lại mở miệng nói với Diệp Tử Bác đằng sau anh: “Cậu có thích hay không, cậu cũng đã ngủ với cô ấy rồi."
Diệp Tử Bác cứng đơ tại chỗ, cho đến khi Phó Hàn Tranh vào nhà, anh vẫn chưa thể định thần lại được.
Sau khi trở lại phòng khách, Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan vào lòng và mỉm cười nói với Phó Hồng Diệp: “Chị hai, chính thức giới thiệu với chị, đây là vợ mới cưới của em, Mộ Vi Lan.”
Sắc mặt của Phó Hồng Diệp và Mộ Vi Lan đều không được tốt lắm, chỉ có mình Phó Hàn Tranh vẫn ung dung thản nhiên.
"Chị hai, hôm nay chúng em không lại ăn trưa nữa, hôm khác em sẽ đưa Vi Lan đến chơi."
Nói xong, Phó Hàn Tranh đã dắt Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu rời khỏi nhà họ Diệp.
Trở về biệt thự của nhà họ Phó, Phó Hàn Tranh vừa về đến nhà đã đi lên thẳng phòng sách.
Tiểu Đường Đậu kéo tay Mộ Vi Lan, nhăn mặt không vui: “Mộ Mộ, bố đang tức giận, mẹ mau đi dỗ bố đi.”
Mộ Vi Lan do dự một lúc lâu mới đi lên tầng, vừa mở cửa phòng sách đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: "Ra ngoài, gõ cửa."
Mộ Vi Lan lại đi ra ngoài, đóng cửa phòng sách và đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, lịch sự hỏi anh: “Xin hỏi anh Phó, bây giờ tôi có thể vào được không?"
"Vào đi."
Mộ Vi Lan đẩy cửa đi vào, cắn môi, ấp úng mãi mới từ từ nói: “Tôi đến để giải thích với anh rằng Tử Bác mời tôi đến nhà anh ấy ăn trưa, tôi không biết mẹ anh ấy sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và anh ấy, tôi và anh ấy...”
"Cô thích nó?"
Phó Hàn Tranh ngước khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đèn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ bé của cô và hỏi thẳng.
Mộ Vi Lan sững sờ, trong đầu nghĩ đến những lời Hướng Nam Tây nói với cô, cô mím môi nói: “Tôi thích anh ấy hay không, dường như không liên gì đến anh Phó đây. Chúng ta chỉ là quan hệ thỏa thuận, đợi đến khi kết thúc hợp đồng, giữa chúng ta sẽ không tồn tại bất kì mối quan hệ nào nữa. Tôi thích ai, không cần thiết phải nói với anh Phó chứ.”
Cô lấy dũng khí nói những lời này, nhưng lại cảm thấy rằng những lời này rõ ràng đang khiêu khích Phó Hàn Tranh, cô cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt của anh.
Ngón tay cầm bút của Phó Hàn Tranh khẽ dừng lại, anh bất ngờ đứng dậy và sải bước về phía cô.
Dáng người cao lớn của anh tiến đến gần cô, tạo thành một áp lực vô hình xung quanh cô. Cô vô thức lùi lại cho đến khi lưng cô đập vào tấm cửa sau lưng. Cô rụt rè nhìn anh, nuốt nước bọt, bối rối hỏi: "Khi nào thì thỏa thuận giữa hai chúng ta sẽ kết thúc?"
"Sao? Đã vội vã muốn ở bên cạnh cháu trai tôi như vậy rồi sao?"
Khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên ghé sát lại gần, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô. Cô bị kìm hãm trong không gian nhỏ bé này, cô không thể kiểm soát được bản thân, trái tim đập mạnh hơn. Cô chỉ nghe thấy giọng nói đầy trêu chọc và chế giễu của anh vang lên bên tai cô: “Có phải cô đã quên, ngoài mối quan hệ thỏa thuận chúng ta còn có mối quan hệ trên giường rồi không?"