Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 294: Cách của tổng giám đốc Phó thật ngu ngốc...



Lục Hỉ Bảo nhân cơ hội đi kiểm tra phòng bệnh, cô đến phòng bệnh số 13.

Cô không gõ cửa mà đi thẳng vào, kết quả là cô bắt gặp cảnh hai người đang tình tứ thân mật.

Phó Hàn Tranh đang ôm hôn Mộ Vi Lan...

Một nụ hôn nóng bỏng.

Cô nhất thời đờ đẫn đứng đó, không biết phải biểu hiện và phản ứng ra sao, cánh tay cô đột nhiên nặng trĩu, bị một người kéo nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Cánh cửa phòng bệnh lại lặng lẽ đóng vào.

Giang Thanh Việt cau mày, nhìn cô chăm chăm và nói: "Trước khi vào phòng bệnh phải gõ cửa, không ai dạy cô sao?”

Bệnh viện có đông bệnh nhân như vậy, nếu gõ cửa từng phòng, chẳng phải là sẽ rất lãng phí thời gian ư

Giang Thanh Việt đứng trước mặt cô, anh nhìn cô chằm chằm, sắc mặt lạnh lùng như thể đang dạy dỗ cô.

Lục Hỉ Bảo nhớ đến cảnh tượng cô vừa thấy, khuôn mặt cô ngày càng nóng bừng lên.

Thật ra cô chưa bao giờ trải qua một nụ hôn cuồng nhiệt như vậy.

Mặc dù cô và Trì Quân yêu nhau ba năm, nhưng khoảng thời gian đó nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay, thơm má, và cô và Trì Quân còn yêu xa, rất ít khi gặp nhau. Có một lần, sắp đến kì nghỉ tết, Lục Hỉ Bảo vui vẻ chạy đến trường đại học S, và đêm đó ở thành phố S, Trì Quân đòi đến khách sạn.

Lục Hỉ Bảo do dự rất lâu, cuối cùng cô gọi điện thoại cho mẹ, mẹ cô đã mắng cô rất nặng lời.

Từ nhỏ đến lớn, mặc dù Lục Hỉ Bảo có chút nghịch ngợm nhưng cô vẫn là một đứa trẻ rất nghe lời bố mẹ.

Cuối cùng, cô cũng không có can đảm ở chung phòng khách sạn với Trì Quân. Năm đó, cô trẻ hơn bây giờ rất nhiều, và đêm đó cô và Trì Quân thuê hai phòng riêng, không ngủ chung một phòng và càng không ngủ trên cùng một giường.

Mặc dù điều kiện gia đình cô bình thường, nhưng mẹ cô giáo dục cô rất nghiêm khắc, đặc biệt khi cô lại là con gái.

Vì vậy, khi cô biết mình đã mất đi “cái ngàn vàng” của con gái cho Giang Thanh Việt, trong lòng cô rất đau buồn.

Nhưng mà hôm đó Giang Thanh Việt chắc chắn không nhìn ra được cô buồn đến mức nào. Lục Hỉ Bảo không hề phóng khoảng đến như vậy, phóng khoảng đến mức sau khi xảy ra tình một đêm có thể coi như không có gì xảy ra.

Nhưng người đàn ông trước mặt cô là Giang Thanh Việt, là cấp trên của cô, là giáo viên thực tập của cô, và là người đàn ông mà cô không thể động vào được.

Vì vậy, Lục Hỉ Bảo chọn cách rút lui, quên lãng và thờ ơ với vấn đề này. Mà cô thật sự đã làm được, hơn nữa còn làm rất tốt. ít nhất là hiện giờ, Giang Thanh Việt đã không còn nhắc đến đêm hôm đó nữa. Cô nuốt nước bọt, ngượng ngùng nói: “Sư phụ, tôi đi kiểm tra phòng tiếp đây.” Đúng thật là, sao Vi Lan và Phó Hàn Tranh lại hôn nhau ở trong phòng bệnh chứ! Cập nhật chương mới nh ất tại T ruyện 88.net

Lại còn hôn nồng nhiệt như thế!

Lục Hỉ Bảo âm thầm than thở, cô quay người định rời đi nhưng lại bị Giang Thanh kéo trở lại. “Sư phụ, còn chuyện gì nữa không?” Lục Hỉ Bảo dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn anh.

Giang Thanh Việt lạnh lùng, sắc mặt điểm tĩnh không chút cảm xúc: "Cuối tuần này, tôi đưa cô về nhà. “Không cần đầu, tôi tự mình về được.”

Giang Thanh Việt hiển nhiên không hài lòng với sự từ chối của cô, anh hơi nhíu mày và mói: “Nghe nói nhà cô ở thị trấn Thanh

Hà?"

Lục Hỉ Bảo gật đầu: "Ừm, đi ô tô từ thành phố đến nhà tôi cũng không mất nhiều thời gian, tầm khoảng một tiếng là đến rồi.”

Ai ngờ, Giang Thanh Việt lại nói: “Tôi không phải chỉ đưa riêng cô về, tôi có người họ hàng ở thị trấn Thanh Hà, cuối tuần này phải đến thăm họ.

Lục Hỉ Bảo nghe thấy vậy, đôi mắt sáng long lanh của cô càng sáng hơn: "Thật sao? Vậy sư phụ, anh cho tôi đi nhờ một đoạn đi! Đi xe riêng thì tầm nửa tiếng là đến nhà tôi rồi!”

Giang Thanh Việt hừ lạnh một tiếng: “Không phải vừa nãy cô nói không cần à?” “Đó chẳng phải là vì tôi sợ làm phiền đến anh hay sao?”

Lục Hỉ Bảo vui vẻ nghĩ, nếu có xe, không ngồi thì đúng là ngu ngốc.

Giang Thanh Việt đút hai tay vào túi áo, khi quay người rời đi, khỏe môi anh khẽ nhếch lên.

Cô gái ngốc này, đôi lúc cũng thật là dễ lừa.

Sau khi Lục Hỉ Bảo kiểm tra phòng xong, cô nhận được tin nhắn của Mộ Vi Lan. "Vừa nãy có phải cậu vào phòng bệnh của mình không?”

Lục Hỉ Bảo nhìn câu hỏi này, cô phàn nàn: “Bạn Mộ, với tư cách là nhân viên của bệnh viện, mình phải nhắc nhở cậu rằng phòng bệnh không phải là phòng ngủ của cậu nên muốn làm gì thì làm đâu.”

Mộ Vi Lan gửi một loạt dấu chấm lửng, cô hơi ngại ngùng và xấu hổ.

Lục Hỉ Bảo mỉm cười rồi nhắn lại: “Cậu và tổng giám đốc Phó hôn nhau nồng nhiệt như vậy, nhưng mà với tư cách là bác sĩ, mình vẫn phải nhắc nhở cậu, bây giờ cậu không thể làm chuyện đó, biết chưa?"

Nửa câu nói sau là nghiêm túc.

Mộ Vi Lan trả lời: “Mình biết rồi, bác sĩ Tiểu Lục

Lục Hỉ Bảo rất hài lòng với xưng hô “bác sĩ Tiểu Lục.

Đợi đến tháng 6 năm sau, nếu có thể tốt nghiệp thuận lợi, chắc là cô sẽ có thể làm việc ở bệnh viện này đúng không?

Nhưng mà, đến lúc ấy, cô không muốn đi làm theo Giang Thanh Việt nữa.

Lần sau, cô nhất định phải sáng mắt, chọn đúng giáo viên.

Lục Hỉ Bảo hỏi: "Hai người hôn xong chưa? Bây giờ mình có thể đến chỗ của cậu không?”

Cô chọc ghẹo Mộ Vi Lan.

Khi Lục Hỉ Bảo đến phòng bệnh số 13, cô cố tình đứng ngoài cửa ho khan vài tiếng, còn giả bộ gõ cửa vài lần.

Mộ Vi Lan bật cười: “Mau vào đi.”

Sau khi Lục Hỉ Bảo đi vào và chào hỏi Phó Hàn Tranh, cô liền ngồi xuống bên cạnh giường của Mộ Vi Lan.

Phó Hàn Tranh đã bắt đầu làm việc, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím máy tính, như thể đang trả lời email.

Lục Hỉ Bảo nói: “Mình đến chỗ cậu là muốn ăn chực một chút. Trưa nay mình chỉ ăn một bát mì, Giang Diêm Vương còn để mình đi kiểm tra phòng cả một buổi chiều, mình sắp gãy chân đến nơi rồi.”

Mộ Vi Lan lấy chút đồ ăn vặt cho cô: “Cậu cầm lấy ăn đi.”

Lục Hỉ Bảo không khách sáo, cô nhét đống đồ ăn vặt vào trong túi áo. “Đúng rồi, cuối tuần này mình về nhà. Mẹ mình vẫn chưa biết chuyện mình và Trì Quân chia tay, mẹ kêu mình đưa Trì Quân về nhà ăn cơm, cậu nói xem mình phải làm gì đây?”

Mộ Vi Lan khẽ cau mày, đã lâu như vậy rồi, Hỉ Bảo vẫn chưa hẹn hò với bác sĩ Giang sao?

Mộ Vi Lan có chút kinh ngạc: “Cậu và Trì Quân đã chia tay lâu như vậy rồi, mình nghĩ cậu vẫn nên thành thật nói cho mẹ cậu biết đi."

Lục Hỉ Bảo ủ rũ: “Mình không dám nói cho mẹ mình biết. Nếu mình nói ra, không chừng mẹ mình sẽ nghĩ là lỗi của mình, như vậy chẳng phải mình tự rước họa vào thân hay sao? Tất cả những chuyện xui xẻo xảy ra với mình, mẹ mình đều nghĩ là do mình có vấn đề, đúng thật là mẹ ruột của mình!” “Vậy cậu định làm thế nào?” "Mình cũng chưa biết phải làm gì, mình chỉ nói gần đây Trì Quân làm việc bận rộn, không thể đến ăn cùng được.”

Mộ Vi Lan gật đầu: “Ừm, lý do này cũng hợp lý. Nhưng mà, nếu tuần sau mẹ cậu vẫn kêu cậu đưa Trì Quân về nhà ăn cơm thì sao?"

Lục Hỉ Bảo nói: “Cuối tuần mình phải làm thêm giờ, không có thời gian rảnh.” “Vậy tuần sau nữa thì sao?” Lục Hỉ Bảo: “...”

Phó Hàn Tranh ở bên cạnh đột nhiên nói: “Cách giải quyết đơn giản nhất cho việc này là cô đưa một người bạn trai mới về nhà, chặn miệng mẹ cô lại."

Lục Hỉ Bảo sững sờ: “Tổng giám đốc Phó, anh không đùa tôi chứ?" “Không”

Lục Hỉ Bảo như bị sét đánh.

Tại sao cô lại cảm thấy một người thông minh lí trí như Phó Hàn Tranh khi ở bên cạnh Mộ Vi Lan một thời gian lâu, đầu óc anh cũng trở nên ngu ngốc dần, cách làm ngốc nghếch như vậy mà anh cũng có thể nghĩ được ra.... Nhưng mà, suy nghĩ kĩ hình như cũng là một phương án không tệ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.