Ba mươi phút sau, Phó Hàn Tranh đang làm việc trong phòng sách nhận được cuộc gọi đến của Từ Khôn.
“Alo, Boss, người phụ trách của nghĩa trang Nam Sơn nói rằng cậu Tử Bác đã mua xong mộ cho bố của bà chủ rồi. Vậy..."
Phó Hàn Tranh mím môi, im lặng hồi lâu, rồi lạnh lùng nói: “Kệ cô ấy đi."
Anh nói ra những câu như kiểu "không liên quan gì đến mình” rồi cúp điện thoại.
Khi anh cúi đầu nhìn xuống tập tài liệu, anh chỉ cảm thấy một sự bực tức trong lòng.
Người phụ nữ đó rốt cuộc có ý thức làm người phụ nữ của anh không thể?
Có phải không có tờ giấy chứng nhận kết hôn, cô có thể tự cho mình ngang nhiên qua lại không rõ ràng với người đàn ông khác?
Nếu cô đã muốn chọn một ngôi tốt cho Mộ Quang Khánh, sao vừa nãy trong phòng sách cô không nói với anh, mà lại chạy đi nói với cháu trai của anh.
Cô là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu, là mẹ của con anh, nhưng lại có mối quan hệ không rõ ràng với cháu trai của anh.
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh kết thành một lớp băng dày.
Mộ Vi Lan trở về căn hộ của Diệp Quả trước. Diệp Quả không ở nhà, không biết đã đi đâu chơi rồi. Sau khi cô lấy hộp tro của Mộ Quang Khánh và đóng gói cẩn thận, cô vẫy một chiếc taxi trở về biệt thự của nhà họ Mộ.
Đứng trước cửa biệt thự của nhà họ Mộ, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Ba năm rồi, cuối cùng cô có thể quang minh chính đại trở về căn biệt thự này.
Cô ôm lấy hộp tro cốt và nói: “Bố ơi, chúng ta về nhà rồi."
Chìa khóa là trước đây Phó Hàn Tranh đưa cho cô sau khi ký hợp đồng. Sau khi mở cửa, căn biệt thự đã lâu không có người ở, có một vài hạt bụi bay trong không khí. Những thứ có giá trị trong căn biệt thự đã bị mẹ con Thẩm Thu mang đi hết rồi, chỉ còn lại những thứ đã quá cũ hoặc là không đáng tiền. Căn biệt thự trống không trông khá cũ kỹ.
Mộ Vi Lan lau sạch sẽ chiếc bàn trong phòng khách rồi mới cẩn thận đặt hộp tro cốt của Mộ Quang Khánh lên trên mặt bàn: “Bố ơi, tối nay phải để bố đây một mình rồi. Bao năm qua, bố vẫn chưa được chôn cất, con lại phiêu bạt ở bên ngoài, đều là do Lan Lan không tốt. Sáng sớm mai, Lam Lan sẽ đưa bố đến nghĩa trang Nam Sơn để chôn cất.”
Mộ Vi Lan dọn dẹp nhà cửa, nhìn ngôi nhà đã sạch sẽ hơn rất nhiều, tâm trạng cũng cảm thấy vui vẻ hơn.
Khi cô rời khỏi biệt thự của nhà họ Mộ, điện thoại di động của cô reo lên.
"Chị, em tổ chức một bữa tiệc vào tám giờ tối mai. Mọi người nghe nói chị kết hôn với Phó Hàn Tranh nên đều rất tò mò, hay là chị đưa Phó Hàn Tranh cùng đến đi, chúng ta cùng tụ tập?"
Ở đầu dây bên kia của điện thoại, giọng điệu của Thẩm Uyển Yêu vừa khiêu khích vừa chế giễu.
Mộ Vi Lan bình tĩnh nói: “Không cần đâu, tôi không thích tham gia mấy bữa tiệc kiểu vậy. Hơn nữa cô biết đấy, Hàn Tranh rất bận rộn. Các người chơi vui vẻ đi, chúng tôi không tham gia đâu."
Thẩm Uyển Yêu cười khẩy: "Chị, rốt cuộc là chị không hứng thú với bữa tiệc hay là không dám? Nếu chị thực sự là vợ của Phó Hàn Tranh, để anh ấy đi với chị đến bữa tiệc như thế này, chắc không có gì khó chứ? Hay là...chị đang nói dối?"
Mộ Vi Lan nắm chặt tay, nghe thấy giọng điệu đắc ý của đầu dây bên kia, cô cảm thấy vô cùng khó chịu: “Nếu tôi đưa Phó Hàn Tranh đến tham gia bữa tiệc và anh ấy thừa nhận tôi là vợ của anh ấy, cô phải quỳ lạy tôi ba cái trước mặt tất cả mọi người."
Thẩm Uyển Yêu đầy tự tin nói:
“Được thôi, chị có bản lĩnh thì hãy đưa Phó Hàn Tranh đến cho mọi người cùng xem, nhưng tôi phải nhắc nhở chị, nếu Phó Hàn Tranh phủ nhận mối quan hệ của chị trước mặt mọi người, hoặc không xuất hiện trong bữa tiệc, chị cũng phải quỳ lại tôi ba cái! Được không?"
"Được!"
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt của Mộ Vi Lan lóe lên một chút lạnh lùng.
Thẩm Thu và Thẩm Uyển Yêu lấy đi toàn bộ tài sản của nhà họ Mộ và 30 tỷ mà cô phải mang thai hộ để đổi lấy, gián tiếp hại chết Mộ Quang Khánh, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho mẹ con của Thẩm Thu!
Sau khi Thẩm Uyển Yêu cúp máy, mấy cô gái bên cạnh cô cười lớn.
“Uyển Yêu, cô yên tâm đi, Mộ Vi Lan chắc chắn là đang nói dối! Đợt trước, trong một bữa tiệc từ thiện, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ta quyến rũ Phó Hàn Tranh, nhưng mà Phó Hàn Tranh hoàn toàn không để ý đến cô ta. Mới có mấy ngày, Phó Hàn Tranh làm sao có thể kết hôn với cô ta được chứ?"
“Huh, bây giờ tôi bắt đầu hy vọng tối mai cô ta sẽ quỳ lại tôi ba cái trước mặt tất cả mọi người!"
"Nếu như tối mai cô ta làm con rùa rụt cổ không đến thì phải làm sao, như vậy là chúng ta sẽ không có cái hay để xem nữa rồi?"
Thẩm Uyển Yêu nheo mắt, đôi mắt độc ác: “Tôi hiểu cô ta, rõ ràng đã rất thê thảm nhưng cũng sẽ không chịu cầu xin nửa lời, còn giả vờ thanh cao, cho dù là vì thể diện, cô ta cũng sẽ đến!”
Hôm ở quán bar, cô ta đã ám hại Mộ Vi Lan, nhưng không ngờ giữa chừng Phó Hàn Tranh lại xuất hiện. Nhưng mấy ngày trước cô ta nhờ bạn ở cục dân chính kiểm tra rồi, Mộ Vi Lan không hề kết hôn, và Phó Hàn Tranh vẫn đang trong trạng thái độc thân!
Muốn lừa cô ta, huh, không dễ dàng như thế đâu! Cô ta không tin, người đàn ông đẳng cấp như Phó Hàn Tranh lại để ý đến một người phụ nữ thảm bại như Mộ Vi Lan!
Tối mai, cô ta sẽ chờ xem trò cười của Mộ Vi Lan!
Sau khi đồng ý với lời mời của Thẩm Uyển Yêu, Mộ Vi Lan trở về nhà họ Phó với một đống suy nghĩ.
Cô đang nghĩ, liệu Phó Hàn Tranh có từ chối cô hay không. Dù sao thì bình thường người đàn ông ấy cũng không dễ nói chuyện.
Khi về đến nhà họ Phó, cô thấy người giúp việc đang dọn dẹp bàn ăn.
Bọn họ đã ăn xong rồi?
Mộ Vi Lan giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ mới sáu rưỡi tối!
Hơn nữa, cô đã nói với Phó Hàn Tranh buổi tối cô sẽ về ăn cơm.
Dì Lan cung kính nói với Mộ Vi Lan: "Cô chủ, cô đã trở về rồi."
Mộ Vi Lan “ừm" một tiếng rồi hỏi: "Dì Lan, mọi người đã ăn tối rồi sao?"
"Vâng, hôm nay cậu chủ nói cậu ấy đói, nên cả nhà đã ăn từ sớm rồi."
Khóe miệng Mộ Vi Lan co giật: "Vậy....còn có gì để ăn không? Tôi...”
Cô sờ vào bụng, ngượng ngùng nói: “Tôi vẫn chưa ăn tối."
Ngay khi cô vừa nói xong, một giọng lạnh lùng từ trên tầng vang lên: "Chẳng phải cô giỏi lắm sao? Sao vậy, không ai mời cô ăn tối à?"
Ngôi mộ cũng đã có người giúp cô mua, bữa tối không có ai mời sao?
Mộ Vi Lan cau mày ngước nhìn, thấy Phó Hàn Tranh đi xuống cầu thang, giọng điệu quái lạ: “Tôi không hiểu ý của anh, không ăn tối thì không ăn tối, sao anh lại nói như thế?"
Dì Lan thấy hai người không biết đã xảy ra hiểu lầm gì, có vẻ như sắp cãi nhau, lập tức nói: “Như này đi, cô chủ, tôi đi nấu mì cho cô bây giờ..."
Dì Lan vẫn chưa nói hết câu, Phó Hàn Tranh đã cau mày lạnh lùng nói: “Dì Lan, ở đây không có việc của dì!"
Dì Lan sững sờ, mặc dù bình thường cậu chủ hơi lạnh lùng, nhưng ít khi tức giận với người làm, dì Lan cũng không dám nói gì nữa: “Vâng, thưa cậu chủ.”
Mộ Vi Lan nhìn dì Lam lủi thủi lui xuống, trong lòng cô cảm thấy giận dữ. Từ nhỏ cô đã không quen người nhìn người khác cậy thế bắt nạt: “Phó Hàn Tranh, anh không ưa tôi thì cứ nói, sao lại nổi cáu với dì Lan làm gì?"
Lông mày của Phó Hàn Tranh nheo mạnh hơn, ai cho cô can đảm dám thách thức anh?
Anh chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, như thể lười biếng để đáp lại cô, quay người đi lên tầng.
Mộ Vi Lan không nói nên lời, không thèm chấp với anh, cô liền vào bếp đi tìm đồ ăn.
Nhưng điều khiến cô không nói nên lời là nhà họ Phó to lớn như vậy, trong phòng bếp lại không tìm thấy gì để ăn!
Dì Lan đang lau bát bên cạnh dường như hiểu ra được chuyện gì. Chiều nay, cậu chủ ra lệnh cho người làm bỏ hết thức ăn có thể ăn trong bếp đi. Lẽ nào là muốn bỏ đói cô chủ?