Ngày hôm sau, Mộ Vi Lan dậy sớm, nấu một bàn ăn sáng vô cùng thịnh soạn.
Khi Phó Hàn Tranh dẫn Tiểu Đường Đậu xuống tầng, Mộ Vi Lan vội vàng đứng dậy khỏi bàn ăn, ngước nhìn hai bố con đang đi xuống và nở một nụ cười.
"Tôi không biết anh với Tiểu Đường Đậu thích ăn gì nên đã làm một chút, hai người mau lại đây ăn đi?"
Nếu bữa sáng này đáp ứng được dạ dày của Phó Hàn Tranh, cô có thể tìm cơ hội thích hợp nhắc đến chuyện tham gia bữa tiệc. Không chừng tâm trạng của anh tốt sẽ đồng ý với cô.
Da mặt cô không đủ dày, nếu không tối qua cô có thể quấn lấy anh thêm một chút, có lẽ chuyện này đã thành công rồi.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn bữa sáng trên bàn ăn, biểu cảm hờ hững, không có cảm xúc gì. Nhưng Tiểu Đường Đậu lại vui vẻ chạy đến, nhìn chằm chằm vào những món ăn ngon trên bàn, và khen cô: “Wow! Mộ Mộ! Mẹ thật là tuyệt!”
Mộ Vi Lan ôm Tiểu Đường Đậu lên chiếc ghế dành riêng cho trẻ em, múc một bát súp cho cô bé và lại hỏi: “Đường Đậu, con muốn ăn gì?”
Tiểu Đường Đậu chỉ vào đĩa bánh bao: "Con muốn ăn bánh bao”
Mộ Vi Lan dùng đũa kẹp chiếc bánh bao nhỏ đặt vào trong đĩa của cô bé, cô bé vui vẻ ăn.
Khi Phó Hàn Tranh ngồi xuống ăn, Mộ Vi Lan hăng hái đưa dụng cụ ăn cho ăn. Mặc dù sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, nhưng dường như rất thích sự phục vụ của cô, cô mím môi: “Này...”
Cô đang định nói, Hướng Nam Tây dắt Phó Trạch Hàn từ trên tầng xuống mỉm cười ngắt lời cô: “Vi Lan, bữa sáng hôm nay là cô làm sao? Trông khá là thịnh soạn đó nhỉ.”
Mộ Vi Lan lấy hết can đảm rồi lại trở lại, gật đầu với Hướng Nam Tây: “Chị dâu, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Hướng Nam Tây bước tới, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Phó Hàn Tranh. Khi dùng bữa, Hướng Nam Tây dường như vô tình chạm vào tay của Phó Hàn Tranh, giọng điệu rất bình thường và dịu dàng: “Hàn Tranh, chị nghe nói tối nay em cùng với đại diện của tập đoàn GK ăn tối à, dạ dày của em không tốt, uống ít rượu thôi nhé!"
Mộ Vi Lan ngồi ở đó giống như một người ngoài cuộc, cô cắn miếng bánh mì nướng và xem họ “thể hiện tình cảm".
Hóa ra Phó Hàn Tranh tối nay cũng phải tham gia tiệc tối, xem ra không thể đi cùng cô đến bữa tiệc của Thẩm Uyển Yêu được rồi?
Trong lòng bỗng có chút buồn bực. Không biết là vì buổi tối có thể phải mất mặt hay là bởi vì Hướng Nam Tây và Phó Hàn Tranh thân mật với nhau như vợ chồng đã kích động đến cô.
Phó Hàn Tranh nhìn xuống bàn tay bị Hướng Nam Tây chạm vào, ánh mắt hơi lạnh lùng, rồi ngước mắt nhìn lên Mộ Vi Lan: “Chẳng phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Cô sững sờ, cắn môi: “Không, không có."
Cô đã biết tối nay anh phải đi giao tiếp rồi, còn đề nghị anh đi cùng đến bữa tiệc của hội chị em, như vậy chẳng phải là không hiểu chuyện quá rồi?
Hơn nữa, anh cũng sẽ không đồng ý, hà cớ gì cô phải nhắc tới làm chi.
Cô ngồi ở bàn ăn, đang “chán nån'dùng bữa. Đột nhiên, có tiếng động cơ ô tô trong sân của nhà họ Phó.
Nhìn ra ngoài sân, chiếc xe thể thao lái vào trong sân của nhà họ Phó, là chiếc Porsche quen thuộc của Diệp Tử Bác.
Mộ Vi Lan ngây người, Diệp Tử Bác sáng sớm đã đến nhà họ Phó để làm gì?
Khi cô đang rụt rè nhìn Phó Hàn Tranh, cô thấy đôi mắt đen lạnh lùng của anh cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Người đàn ông này, anh nhìn cô làm gì, cũng không phải là cô kêu Diệp Tử Bác đến nhà.
Mặc dù mối quan hệ giữa cô và Diệp Tử Bác hoàn toàn trong sạch, nhưng khi bị Phó Hàn Tranh nhìn như vậy, cô lại có cảm giác tội lỗi.
Hướng Nam Tây lại không quá ngạc nhiên, giả vở tò mò hỏi: “Tử Bác sao lại đến đây? Vi Lan, nghe nói cô cũng học học viện mỹ thuật Paris, có phải Tử Bác là bạn học của cô không?"
Hướng Nam Tây hỏi như vậy, sắc mặt Phó Hàn Tranh càng lạnh lùng hơn, anh đặt con dao và nĩa xuống đĩa, phát ra âm thanh chói tai.
Đôi mắt của Mộ Vi Lan run rẩy, nhìn anh và trả lời: “Chỉ là bạn cùng trường mà thôi."
"Vi Lan!"
Diệp Tử Bác bước vào nhà, anh gọi tên Mộ Vi Lan đầu tiên sau đó mới lịch sự chào hỏi người lớn: “Cậu, mợ."
Mộ Vi Lan chỉ cảm thấy da dầu tê tái: “Anh, sao anh lại đến đây?”
Diệp Tử Bác ngạc nhiên: “Chẳng phải em gửi tin nhắn cho anh kêu anh sáng nay đến đón em, đi cùng em đến nghĩa trang Nam Sơn để chôn cất bố em sao?"
Phó Hàn Tranh ngồi bên cạnh nghe thấy những lời đó, đôi mắt anh tối sầm lại.
“Em...em không có nhắn mà.”
Cô nhắn tin cho Diệp Tử Bác khi nào thế?
Nhưng tiếng giải thích nhỏ này của cô hoàn toàn vô dụng, cô chỉ cảm thấy có một đôi mắt đen lạnh lùng đang nhìn cô chằm chằm khiến lưng cô phát lạnh.
Người đàn ông nãy giờ im lặng đột nhiên đứng dậy, cầm chiếc cặp sách của Tiểu Đường Đậu và nói: “Đường Đậu, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Đường Đậu cau mày, phản đối: “Bố, Đường Đậu vẫn còn chưa ăn no!"
Phó Hàn Tranh cầm một hộp sữa tươi trên bàn và lấy bánh mì nướng bỏ vào trong túi, rồi ôm lấy cô bé đang ngồi trên ghế: "Lên xe rồi ăn."
Sau đó, Hướng Nam Tây cười với Diệp Tử Bác và Mộ Vi Lan, kéo Tiểu Hàm đứng dậy và nói: “Vi Lan, Tử Bác, hai người nói chuyện đi, chúng tôi cũng đi đây."
Mộ Vi Lan quay mặt lại và thấy Hướng Nam Tây dắt Tiểu Hàm lên xe của Phó Hàn Tranh.
Một cảm giác chua chát bỗng nhiên xuất hiện trong lòng cô, nhìn bóng dáng của họ đúng như là một là gia đình bốn người”.
Diệp Tử Bác liếc nhìn bàn ăn sáng và hỏi: “Vi Lan, em ăn chưa? Em ăn rồi thì chúng ta cũng xuất phát thôi chứ?"
Mộ Vi Lan vẫn chưa ăn gì, nhưng bây giờ cô không còn muốn ăn nữa. Cô lấy chiếc túi xách và nói: “Đi thôi."
Trong xe, Mộ Vi Lan lại nhớ đến chuyện “tin nhắn": “Anh đưa em xem tin nhắn em gửi cho anh xem nào.”
Diệp Tử Bác đưa điện thoại cho cô, Mộ Vi Lan mở tin nhắn ra xem, đúng là tin nhắn do cô gửi đến
“Tử Bác, 7 rưỡi sáng mai anh có thể đến nhà họ Phó đón em được không? Anh có thể đi cùng em đến nghĩa trang Nam Sơn để chôn cất bố em không?"
Số điện thoại hiển thị cũng chính là số của cô. Nhưng mà cô thực sự chưa từng gửi tin nhắn đến cho anh ấy.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Lẽ nào là cô đã gửi tin nhắn trong khi mộng du? Nhưng trên điện thoại của cô hoàn toàn không có gì hết.
Diệp Tử Bác mỉm cười nói: “Anh biết ngay là em không thích cậu anh, đợi anh thuyết phục được cậu anh, em sẽ không cần phải đóng giả làm vợ chồng với cậu anh nữa."
“Tử Bác, em thực sự không hợp với anh."
Ngoài mối quan hệ hiện tại với Phó Hàn Tranh, ba năm trước cô đã từng mang thai hộ người đàn ông khác. Bí mật này cô luôn giấu trong lòng, không dám nói với bất cứ ai, ngay cả Diệp Quả cũng không biết.
Diệp Tử Bác liếc nhìn cô, nắm lấy tay cô và nói: “Anh biết bây giờ có thể em vẫn chưa thích anh, nhưng anh nghĩ có lẽ là do chúng ta làm bạn quá lâu. Vi Lan, anh không để ý giữa em và cậu anh đã xảy ra chuyện gì, anh biết tối đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Em hãy cho anh cơ hội theo đuổi em, nếu chúng ta ở bên cạnh nhau mà em thực sự không thích anh, anh cũng sẽ từ bỏ."
Ba năm nay, những gì Diệp Tử Bác làm cho cô, cô đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng cô không bao giờ dám tưởng tượng rằng mình vẫn có thể có được một tình yêu mà người bình thường có thể có.
Trong lúc cô đang suy ngẫm, điện thoại của cô reo lên, người gọi đến là Thẩm Uyển Yêu.
Cô nhấc máy, nghe thấy một giọng nói đắc ý nhắc nhở cô: “Chị, chị đừng quên bữa tiệc tối nay đó nhé! Nhớ ăn mặc thật đẹp và mang theo Phó Hàn Tranh của chị nhé!”
Mộ Vi Lan cúp máy, nghĩ đến bữa tiệc tối nay, cô lại đau đầu.