Trên đường Phó Hàn Tranh lái xe trở về nhà, dạ dày co giật dữ dội.
Có lẽ là do quá nôn nóng, ruột gan lại cứ rùng mình, sau lưng toát mồ hôi lạnh, ướt sướt cả tấm lưng.
Phó Hàn Tranh một tay ôm vào phần dạ dày hỗn loạn, một tay nắm chặt vào vô lăng, mồ hôi lạnh, từ trên trán trượt xuống mí mắt.
Từ sau khi Mộ Vi Lan ở bên cạnh, bệnh dạ dày của anh đã rất lâu rồi chưa tái phát.
Nhớ lại lần đầu tiên anh đau dạ dày trước mặt cô, cô ở trong góc phòng sách của anh, bẻ một cảnh nha đam, chạy xuống phòng bếp, bê lên một cốc nước mát, để anh hồi phục lại
Lúc đó anh chỉ cảm thấy người con gái này thật độc ác, anh bị đau dạ dày thành như vậy rồi, mà vẫn còn cho anh uống nha đam và nước mắt, thật muốn bóp chất cô.
Nhưng cho đến lúc có nói, đây là phương pháp en ugn cua an chữa bệnh dạ dày, anh lại nghi ngờ không tin.
Cái phương pháp vô căn cứ khoa học này, sao anh tin được chứ, chỉ vì đối phương là có, nên mới uống hết không nghĩ ngợi gì.
Chỉ là, anh vẫn luôn không nói, thực ra sau khi uống xong nha đam và nước mát, dạ dày cũng không thoải mái, hình như còn đau dữ dội hơn, chỉ là vị có cô ở cạnh anh, vì thế nên đã đỡ hơn rất nhiều.
Mười năm trước, anh sống trong thế giới cô độc, nếu như không phải cô, có lẽ anh sớm đã biến mất khỏi thế giới này rồi.
Anh cũng thực sự muốn cảm ơn, Mộ Vi Lan đã cứu Phó Tử Da năm đó,
Nhưng bây giờ, sao cô có thể vì máy câu nói của ông Phó, mà bỏ lại anh và tiểu Đường Đậu chứ
Lẽ nào anh chưa từng nói, anh không thể sống được nếu thiếu cô sao?
Dường như quả thực cũng chưa từng nói ra lời âu yếm như vậy.
Nghĩ đến cô thích ăn mỳ ăn liền, Phó Hàn Tranh sẽ lo lắng, cô ở bên ngoài một mình, nếu đi chắc chắn sẽ lại ăn mỳ ăn liền.
Rõ ràng giản đối vì cô không nói gì mà đã bò đi, vitvanyare aruant ann nhưng vừa nghĩ đến không biết cô ở đầu sóng ra làm sao, có đủ ăn đủ mặc hay không, cơn tức giận trong lòng anh, lại toàn bộ chuyển hoá thành mềm lòng và thương xót.
Mộ Vị Lan lại rất nhạy cảm, ông Phó vô tình đưa cô đi như thế, nói không chứng bây giờ cô đang ở trong góc khuất nào đó, nghĩ ngợi lung tung. ***
Lúc này, sáu giờ tối ở Phi Lãnh Thuỷ.
Mộ Vị Lan ngồi trong khách sạn gần sân bay, ăn một hộp mỳ ăn liền.
Cô đặc biệt mua mỳ ăn liền nhã hiệu trong nước, đun một ấm nước, đợi nước sôi, rót nước nóng vào trong hộp mỳ, khoanh chân ngồi trên tấm thảm dày dặn, đợi mỳ nở ra.
Trong vài phút đợi mỳ ăn liền, cô vẻ mặt thần thờ, nhớ lại lúc ở Tiên Thuỷ Vịnh, cô luôn muốn trốn Phó Hàn Tranh ăn mỳ ăn liền.
Khoé mắt, hơi cay cay.
Cô cúi đầu lấy dĩa nhựa dùng một lần nhét một miếng thật to vào trong miệng, nhưng hộp mỳ cay, quá cay, cây đến nỗi nước mắt cô rơi thẳng vào trong hộp mỹ. có ăn Hơi nóng, bốc lên khiến cho có không mở được mắt ra, khi ăn càng thêm nghẹn ngào.
Máy thử mỳ ăn liền này, cũng không biết là ai sáng chế ra, vừa tiện lợi vừa ngon, nhưng bây giờ hộp mỹ này... thật là khó ăn.
Bây giờ coi như đã hiểu, thì ra lén lút ăn mỳ ăn liền mới là ngon nhất,
Phó Hàn Tranh tốt như thế, tại sao cô không đi tranh chấp với ông Phó chứ?
Cô không vô tư như thế, bây giờ cô ngồi ở nơi quỷ quái lạnh lẽo muốn chết này, trong lòng có chút hối hận.
Cô nghĩ, nếu như cô đem những chuyện này nói cho Phó Hàn Tranh, Phó Hàn Tranh chắc chắn chắc chắn sẽ không để cô đi.
Anh từng nói, nếu như có một ngày thế giới huỷ diệt, nhưng có một nơi an toàn, anh không phải anh hùng giải cứu thế giới trong phim ảnh của Marvel, anh chỉ muốn đưa cô đến trốn ở nơi an toàn nhất.
Nhưng mà chính là vì Phó Hàn Tranh tốt như thế nên cô mới không nhẫn tâm để mặc cho người khác tuỳ tiên bởi nho anh.
Tuy rằng nói con người không ai hoàn hảo, Phó Hàn Tranh trí tính tình bị đi tiến và bao nhi wwwsarcinuantur an trong lòng Mộ Vi Lan đều là hoàn hảo, huống hồ, lúc đối xử với cô, cỏ lần nào mà anh lại không tràn đầy kiên nhẫn, trở thành một người đàn ông tính tình tốt, vì thể, sao cô có thể cho phép người khác nói Phó Hàn Tranh không tốt được, càng không cho phép người khác huỷ hoại anh.
Một hộp mỳ ăn liền, càng ăn càng mặn.
Vì trong hộp mi, đã rơi bao nhiêu là nước mắt.
Mộ Vi Lan nằm bò ra sofa ở một bên, yên lặng một hồi lâu.
Trong lòng nghĩ, cô bị ông Phó đưa đến nơi lạnh cóng người này, bản đồ thế giới lớn như thế, nếu như Phó Hàn Tranh thực sự không tìm được cô, thì thảm rồi, vậy cô há không phải sẽ phải ở Phi Lãnh Thuỷ ẩm ướt lạnh lẽo này cả đời sao?
Cả đời? Vậy tiểu Đường Đậu nhà cô cũng giả rồi.
Nếu như cả đời không được gặp lại Phó Hàn Tranh và tiểu Đường Đậu nhà cô... vây cô vẫn không bằng đi chết.
Chết, là không dám chết, vẫn phải đợi Phó Hàn Tranh đến tìm cô chứ
Triệu Nhân ép chặt, ông Phó đưa cô đến trốn nở Phi Lãnh Thuỷ lạnh léo, cô cũng có thể hiểu, chỉ là.. nếu như nhà trần ở nhi danh là NẮN không được rồi.
Cho dù biết cô và Phó Hàn Quan là quan hệ anh em họ nội, có quan hệ huyết thống, nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh anh, kể cả có bị tất cả mọi người phi nho.
Chỉ là, cô thực sự không có dũng khí, gánh vác cả nhà họ Phó và tập đoàn, cũng sợ Phó Hàn Tranh sẽ vi cô mà thân bại danh liệt.
Anh là con cưng của trời, sự kiêu ngạo của anh vốn dĩ không phải bị người khác giảm xuống dưới chân, không phải dùng để chà đạp và sĩ nhục.
Đêm đầu tiên ở Phi Lãnh Thuý, nhớ anh, nhớ anh, vẫn là nhớ anh.
Vừa muốn anh lập tức xuất hiện ở trước mặt mình, lại vừa muốn hay là anh đừng đến, đến rồi cô lại chỉ có thể thương xót anh, còn những chuyện khác lại không thể giúp anh.
Mộ Vị Lan biết mình rất bất tài, bắt tài đến cực điểm, kiều bất tài này, dưới cái nhìn xa trông rộng của Phó Hàn Tranh, lại càng làm nổi bật lên sự ngốc nghếch,
Cô lại than thở trên sofa...
Chỉ bằng, cử chia xây như vậy, Phó Hàn Tranh sẽ lấu một chu mới nhau như anh khẩn Mae unuanta any bọn họ tốt như vậy,
Nhưng Phó Hàn Tranh lấy vợ như thế nào mới tốt dây?
Người mưu trí giống như Hàn Linh sao? Sẽ ngược đãi tiểu Đường Đậu nhà cô đấy.
Người bá đạo giống như Tiêu Á sao? Hàn Tranh từng nói, anh không thích người phụ nữ mạnh mẽ.
Cuối cùng, Mộ Vi Lan đưa ra một kết luận, ai đứng bên cạnh Phó Hàn Tranh, cô cũng không thể chịu được, trừ phi người đó là cô, cô mới sẽ mở mắt mim cười.
Phó Hàn Tranh đã mấy ngày chưa đến công ty đi làm.
Từ Khôn gọi điện thoại cho Phó Chính Viễn, nói: "Chủ tịch, ông nói cho Boss biết đi, ông rốt cuộc giấu bà chủ đi đầu rồi, anh ấy đã mấy ngày không đến công ty làm việc rồi, một đồng việc ở công ty cũng chưa được giải quyết.
Phó Chính Viễn lạnh lùng: “Lấy cách này để ép tôi sao? Cậu nói với nó, nó còn có thể học theo tiểu Đường Đầu tuyệt thực. Thật là càng sống càng thụt Tút tút tút...
Điện thoại đã bị cúp máy.
Từ khôn đơ ra mấy giây, sở lên mũi, nói với Phó Hàn Tranh: "Cúp máy rồi. Xem ra ông Phó lần này kiên quyết muốn chia cách anh và bà chủ rồi."
Phó Hàn Tranh đi đến trước tủ rượu, lấy một chai rượu mạnh, rót ra nửa cốc, uống liên tiếp mấy ngụm, hỏi: "Điều tra thế nào rồi?"
Từ Khôn lắc lắc đầu, "Vẫn là không tra được bất kì ghi chép xuất nhập cnahr nào, ông Phó cũng không biết là đã dùng thủ đoạn gì."
Thấy Phỏ Hàn Tranh đã uống không ít rượu mạnh, Từ khôn không kìm lòng khuyên nhủ: "Boss, dạ dày của anh không tốt, uống ít thôi nhé?"
Ai ngờ, Phó Hàn Tranh lại trả lời đúng một chữ, Phiền"
Từ Khôn hơi đơ ra, trước giờ chưa từng nghe thấy cái chữ "Phiền" này được nói ra từ miệng của Phó Hàn Tranh.
Cũng phải, không thấy bà chủ nữa, tự nhiên sẽ rất phiền.
Nhưng Phó Hàn Tranh không nói cho Từ khôn biết, không những là vì không thấy Mộ Vì Lan đâu nữa mà còn vì ngày mai là giao thừa, vốn dĩ là phải đoàn tụ ở nhà, nhưng lại không tìm thấy Mộ Vi Lan đầu.
Sao mà không phiên cho được.
Cho dù biết được cô lúc này vô cùng an toàn, nhưng không nhìn thấy, không sở thấy, cái năm này, đối với anh mà nói, lại có ý nghĩa gì. b