Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 343: Miệng của đàn ông không hề đáng tin



Trong phòng, sau khi Phó Hiệu cúp máy, Diêu Chi Nguyệt dẫn theo vệ sĩ xách canh bồi bổ đi vào "Cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi! Anh có biết em đợi anh bao lâu rồi không? Tên Phó Hàn Tranh kia đến cả cơ thể của anh cũng không cho em lại gần, cho dù em có tìm cả một đồng bác sĩ tâm lí thôi miên thì cũng hết cách với anh ta! Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, anh lại ra ngoài rồi, và lại... bây giờ Mộ Vĩ Lan cũng đang ở Firenze, chúng ta sẽ không bị uy hiếp nữa rồi!"

Phó Hiệu đang cầm điện thoại, ngồi dựa lưng vào đầu giường, vẻ mặt lạnh tanh, không có một chút biểu cảm nào, “Anh muốn một mình yên tĩnh một lúc."

Diêu Chỉ Nguyệt trước giờ tính cách tiểu thư, sao có thể dễ dàng để người khác đến và đi với cô ta như thể được, nhớn mày nói: “Này! Là anh gọi em đến đây đấy! Em còn đặc biệt cho người hầm canh bồi bổ mang đến! Phó Hiệu ý của anh là gì? Chắc anh sẽ không đột nhiên lại thay đổi chủ ý, không muốn li hôn với Mô Vị Lan rồi đấy chứ?" Phó Hiệu ngắng đầu, nhìn chăm chăm cô là bằng ảnh mặt lạnh lùng sắc bén, đôi môi mỏng thốt ra hai chứ không hợp tình hợp lý. “Ra ngoài." "Anh Anh đừng có quên! Lúc đầu là em đã cứu anh đấy! Nếu không phải là em! Thì anh có thể xuất hiện sao? E là anh sẽ bị Phó Hàn Tranh giam cầm cả đời rồi "Em ồn ào quá, cút ra ngoài đi." Giọng nói của Phó Hiệu càng thêm lạnh lùng.

Tên vệ sĩ Long Minh đi theo Diệu Chi Nguyệt từ phía sau đứng dậy nói: “Anh nói chuyện lịch sự với cô chủ nhà chúng tôi một chút! Lúc đầu nếu không phải cô chủ nhà chúng tôi cứu anh ở trong biển, thì bây giờ anh sớm đã bị biển sâu nhấn chìm rồi!”

Phó Hiệu không một chút quan tâm.

Diệu Chi Nguyệt cắn chặt răng, kìm nén tức giận nói: “Thôi bỏ đi, nhìn vào phần anh bị thương, em cũng không tính toán với anh. Có điều, em nói cho anh biết, anh chính là người của em. Long Minh, chúng ta đi."

Long Minh ánh mắt hung dữ liếc nhìn Phó Hiệu mặt không biểu cảm gì, quay người đi theo Diệu Chi Nguyệt ra khỏi phòng bệnh,

Chuồng điện thoại lại một lần nữa reo lên, màn hình hiển thị là Mộ Vi Lan.

Phó Hiệu nghe máy, "Nếu như là muốn nói cái gì mà bù lại

Lời vẫn chưa nói xong, Mộ Vì Lan ở đầu dây bên kia lại vừa khóc vừa cười nói: "Phó Hàn Tranh, em đồng ý li hôn. Em tác thành anh, bây giờ... anh vui rồi chứ?"

Giọng nói của cô có chút ngà ngà.

Phó Hiệu không cần có lòng đi hỏi, cũng có thể đoán được, Mộ Vi Lan lúc này chắc chắn là đang say.

Nghe thấy đáp án mà mình muốn, trong lòng, bỗng bị chấn động.

Anh ta giơ tay ôm chặt lồng ngực, chau mày lại. Là Phó Hàn Tranh đã cảm nhận được sao?

Phi Lãnh Thuỷ, trong một quán bar trên phố.

Mộ Vi Lan ngồi ở vị trí bên cạnh cửa kính, uống loại rượu mạnh nhất, thưởng thức vị chua cay đau xé tim gan nhất.

Trời bên ngoài đã tối, đèn trên phố chiều vào trong quán bar, những chấm nhỏ li ti, rất là xinh đẹp nhưng lúc này, cô lại không có một chút tâm trạng nào để đi thường thức cảnh đẹp và rượu ngon này

Cô cầm cốc rượu lên, lắc lư rượu cocktail ngọt ngào và đầy đủ vị trong cốc rượu, màu sắc ban đầu của rượu cocktail vốn rất sáng và đẹp, phân tăng cũng rất rõ ràng, vì lắc lư hoà quyện nên biến thành một đồng đục ngầu, cô nằm bờ ra bàn, nghiêng đầu mở mắt nhìn cốc rượu cocktail, hé miệng cười gượng, nước mắt từ trong khoé mắt từ từ chảy ra. "Đều mất hết rồi... Hàn Tranh mất rồi... tiểu Đường Đậu cũng mất rồi... tại sao lại như vậy chứ

Sau khi bố mất, vốn dĩ cô tưởng tầng mình đã mất đi người thân duy nhất, nhưng sau ba năm cô trở về từ Pháp, ông trời lại tặng cho cô một niềm vui bất ngờ.

Tiểu Đường Đậu đáng yêu như thế, vậy mà lại là con gái mang thai hộ của cô năm đó, cô nghĩ mình là do may mắn, bởi vì cùng lúc đó cô cũng đem lòng yêu bố của đứa bé, rồi trở thành một gia đình hạnh phúc khiến cho người khác ngưỡng mộ.

Nhưng mà... vừa chớp mắt, những thứ tốt đẹp này, những thứ hạnh phúc này, sao đột nhiên lại biến mất chứ?

Phố Hàn Tranh quả quyết muốn li hôn với cô như thể ở trước mặt nhà họ Phó và Phó thị, có không xứng đáng để được nhắc đến. Ở góc phố đêm của Phi Lãnh Thuỷ, đang đã một chiếc xe Lincoln ban dài màu đen. “Cậu chủ hai, cô gái mà anh gặp trên máy bay, thực sự có thể là cô chủ nhà chúng ta sao? Hay là do anh quả nóng vội để tìm cô chủ nên đã nhận nhằm roi?"

Tổng Yến Trầm đang ngồi dựa lưng lên chiếc sofa bằng da thật ở chỗ ngồi của xe, nhắm mắt lại, nhớ lại cô gái ngồi bên cạnh anh ấy khóc thút thít ở trên máy bay vài ngày trước, chậm rãi lên tiếng nói: “Không thể nào, cô ấy rất giống mẹ thời còn trẻ" “Vậy bây giờ chúng ta phải đi tìm cô ấy sao? Chắc là cô ấy không nhận ra chúng ta nữa rồi, như vậy đến đó có phải hơi đường đột không?" Tổng Yến Trầm mở mắt, nói: "Cứ coi như ngẫu nhiên gặp là được rồi." Ngày hôm đó gặp cô trên máy bay, Tổng Yến Trầm đã đặt một con chip theo dõi mini vào trong túi của cô.

Trợ lý Côn Dã bước xuống xe, đi ra phía sau xe mở cửa cho Tổng Yến Trầm.

Sau khi Tổng Yên Trầm xuống xe, liền trực tiếp đi thẳng đến quán bar ven đường đó. Rốt cuộc có phải hay không, xét nghiệm ADN là

Mộ Vi Lan uống đến rất say, năm bỏ lên bản khác rất lâu,

Có một người nước ngoài trung niên đi đến bắt chuyện, bàn tay to thô ráp năm chặt vào vai của cô, Mộ Vi Lan rất khó chịu, không thèm quay đầu lại liền hat tay ra. "Tránh ra…."

Người nước ngoài đó không thèm để ý, tiếp tục quất quít lấy cô, dùng tiếng nước ngoài nói mấy lời bần thỉu: "Cô gái, cô đơn như này, chi bằng lẳng lơ với tôi một đêm, tôi sẽ làm cho cô bay lên trời cao!"

Trong miệng của Mộ Vi Lan ngậm một ngụm rượu to, quay đầu trực tiếp phun lên mặt của người nước ngoài kia, "Cút ngay!"

Người nước ngoài đó tức giận, chả lên mặt, quát to: "Shit! Bitch!"

Nói rồi muốn nắm lấy tóc của Mộ Vi Lan, nhưng cổ tay lại bị một bàn tay to mạnh mẽ giữ chặt trên không trung.

Người nước ngoài quay đầu lườm người làm hồng biết chuyện tốt của hắn ta, Côn Dã dứt khoát bẻ gãy cổ tay của người nước ngoài này, dùng tiếng Trung nói một chữ với người nước ngoài một cách vô cùng hùng hàng "Cut!"

Người nước ngoài kia kêu đau thảm thiết, cắm vào cổ tay bị trật khớp, hốt hoảng chạy đi mất.

Mộ Vi Lan nhìn Côn Dã, lại càng khóc to hơn, trực tiếp dà vào trong lòng Côn Dã, “Hàn Tranh... là anh sao... em biết anh sẽ đến Phi Lãnh Thuỷ tìm em mà Hàn Tranh... đừng li hôn với em nhé có được không. "

Cồn Dã bị doạ cho hết hồn, hai tay không có chỗ đề đặt xuống, “Cậu chủ hai, cô cô... cô gái này hình như uống say rồi."

Tổng Yên Trầm dặn dò: “Đỡ cô ấy lên xe. “Vâng, cậu chủ hai."

Một khoảng cách ngắn ngủi, Mộ Vi Lan lúc thì túm lấy Côn Dã, lúc thì đảm nhẹ Côn Dã, Côn Dã cũng bắt lực, nhưng lại không dám phản kháng.

Suy cho cùng cô gái này rất có khả năng là cô chủ của nhà họ Tống khó khăn lắm mới đỡ được lên xe, Mộ Vi Lan trực tiếp năm ngã lên chiếc ghế bằng da thật ở phía sau xe, bất ngờ được đến một nơi vừa ấm áp vừa dễ chịu, có có người lại giống như một con mèo, líu ríu một tiếng, nước mắt lại cứ thế rơi xuống, làm ướt đảm cả chiếc ghé.

Tổng Yến Trám ngồi bên cạnh có, chia bàn tay to ra đỡ đầu của cô đặt lên trên vai mình, để cho cô đưa thoải mái một chút.

Mộ Vĩ Lan vừa chạm vào đôi vai dày rộng và bộ ngực ấm áp, liền theo phản xạ côi người bên cạnh mình là người đàn ông mà mình thẩm thương trộm nhớ kia.

Cô ôm chặt lấy cổ của Tổng Yến Trầm, khóc lóc nói: “Em biết em không nên trách anh... không nên hận anh... nhưng em yêu anh như thế... sao anh nói li hôn liền li hôn được chứ... Phó Hàn Tranh... em thực sự rất nhớ anh... lúc đang ngồi nhờ... lúc đang nằm nhớ lúc ngủ rồi vẫn nhớ... tại sao anh không đến Phi Lãnh Thuỷ đón em về nhà chứ... tại sao không đến "

Không có được câu trả lời, cô dùng lực lắc cổ của người đàn ông.

Cô cười gượng, lẩm bẩm nói: “Miệng của đàn ông không hề đáng tin... đều là lừa hết. Đều là lừa gạt"

Còn Dã nhìn vào trong gương chiếu hậu, mồ hôi nhễ nhại.

Tống Yến Trắm lại không có gì khác thường lạnh lũng lên tiếng nói: “Điều tra tất cả thân phận của cô ấy, còn cả người tên Phó Hàn Tranh mà cô ấy nói " “Vâng, cậu chủ hai. Nhưng mà cậu chủ hai, bây giờ chúng ta phải đưa cô ấy về sao?" “Đi làm xét nghiệm gen trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.