Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 350: Cậu chủ hai Trầm chính là bị coi thường thể chất



Phi Lãnh Thuỷ, trong khách sạn bảy sao của tập đoàn MG.

Tổng Yến Trầm vừa tắm xong, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Chắc là Côn Dã đón Hi Hi đến đây.

Tổng Yên Trầm chỉ quấn khăn tăm vào nửa thân dưới, vốn không mặc quần áo, sài đôi chân dài trực tiếp đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, có một người phụ nữ dáng người cao ngoại hình xinh đẹp đứng ở ngoài cửa. "Hi, tổng giám đốc Tống."

Người phụ nữ ở trước mặt không phải là ai khác, mà chính là Từ Kiểu Kiều – một nghệ sĩ trẻ vừa mới nổi vài ngày trước.

Thật trùng hợp, đó là nghệ sĩ kí hợp đồng với tập đoàn MG Tổng Yên Tràm chau mày. "Sao cô lại ở đây?"

Từ Kiểu Kiểu hai mặt trang điểm hồng phấn nhìn vào cơ bắp và mũi bụng hoàn hảo của Tổng Yên Trầm, không kìm được kích động muốn sở vào, liền nuốt một ngụm nước miếng, ngoan ngoãn nói: "Tổng giám đốc Tổng quên rồi à, gần đây tôi ở Firenze quay phim, chính là bộ phim “Vượt sông lội biển để yêu em' của tập đoàn MG mới đầu tư đấy, tổng giám đốc Tống quên rồi sao?"

Tổng Yến Trầm lạnh lùng nhìn cô ta, quay người đi vào trong phòng tổng thống thay quần áo, “Tôi không có hứng thú với hành trình của cô, tôi chỉ muốn biết là ai đã nói với cô, rằng tôi ở phòng này?" “Trời... cái này quan trọng sao? Tổng giám đốc Tổng, anh đến Firenze công tác, sao không nói với một một tiếng chứ, chắc anh đến đây mấy hôm rồi nhỉ?"

Từ Kiều Kiều cắn cắn môi, có chút ấm ức, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, biết Tổng Yên Trầm là tảng băng khó gặm, nhưng nếu như tối nay cô nắm chắc được CƠ hội này, thì sau này cho dù là ở tập đoàn MG< hay là trong giới giải trí, đều có thể vệnh cao mặt lên. "Tổng giám đốc Tổng... người ta không phải là đang quan tâm anh sao? Sợ anh một mình đến công tác sẽ nhàm chán và cô đơn, nên “Không cần, ra ngoài cho tôi

Tổng Yên Trầm khoác bộ khăn tắm vào, cẩn thận tỉ mi thật thêm đai, giọng nói vô cùng nghiêm nghị

Từ Kiểu Kiểu không nhưng không chùn bước, mà còn nhào lên phía trước, ôm lấy eo của Tổng Yến Trầm từ phía sau, Tổng Yến Trậm chau mày chặt hơn. “Từ Kiểu Kiều, nếu như cô không muốn bị MG huỷ bỏ hợp đồng, thì lập tức thả tay ra cho tôi.

Từ Kiều Kiều bị doạ đến nỗi sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng thả tay ra. "Tổng giám đốc Tổng "Cút đi cho tôi, nếu cô còn không cút đi, thì tối hôm nay đoàn phim của vượt sông lội biển để yêu em sẽ thông báo cho cô, đổi nữ chính:

Biểu cảm của Tống Yến Trầm rất lạnh lùng, rất nghiêm túc, mang đậm mùi vị cảnh cáo.

Từ Kiểu Kiểu siết chặt tay thành nắm đấm, ưỡn ẹo phần eo không cam tâm nhưng vẫn tỏ ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, nói: “Vậy chúc tổng giám đốc Tổng ngủ ngon mơ đẹp nhé."

Từ Kiểu Kiều vừa bước chân ra khỏi căn phòng, thì Diệp Hà và Côn Dã từ bên này đi đến

Lúc đi ngang qua nhau, ánh mắt của Diệp Hi và Từ Kiểu Kiều đã chạm vào nhau một giây.

Từ Kiểu Kiểu không quen biết Diệp Hi, cũng không biết đến Côn Dã, chỉ tưởng rằng Diệp Hà nhận ra có tà là người nổi tiếng nào đó, liền vội vàng rời khỏi khách san.

Diệp Hì nhìn vào cửa của phòng tổng thống vẫn còn đang mở cách đó không xa, ngâm nga một tiếng, trêu chọc nói: "Côn Dã, cậu chủ hai thích kiểu đáng đành như này từ lúc nào thế? Sao tôi lại không biết nhìn "Cái này...

Côn Dã sở lên mũi, vốn dĩ không dám trêu chọc Diệp Hi, liền cười xoà nói, “Chắc chắn là người phụ trách của khách sạn biết cậu chủ hai đến đây ở nên đã khoe khôn, tìm đến một người nổi tiếng đến bầu bạn với cậu chủ hai, cô Hi yên tâm, cậu chủ hai chắc chắn không thích cô ta đâu, và lại câu chủ thích kiểu nào nhất không phải cô là người rõ nhất sao?"

Diệp Hi cong môi lên, không cho là vậy.

Côn Dã dè dặt nói, “Cô Hi, đi bên này

Diệp Hi vừa vào phòng tổng thống, liền châm chọc nói: "Cậu chủ hai thật là hào hứng, đây là sau khi mây mưa với người nổi tiếng đến tắm rửa cũng tầm nửa xong rồi sao?" Tổng Yến Trăm mim môi, nhìn về phía Còn Dã, Anh đi nghỉ ngơi đi “Được, cầu chủ hai

Còn Dã vừa quay người muốn rời đi khỏi trần nổi này, thì bị bà cụ cố gọi lại, "Đợi chút" "Cô Hi còn có gì dặn dò sao?"

Diệp Hi nhìn vào cách bố trí của căn phòng, nói: “Tôi không thích phòng này, giúp tôi mở một phòng khác"

Côn Dã cảm giác như đang có dao kể lên trên cổ, không đi tiếp được, cũng không lùi lại được, đắc tội ai cũng không được, "Cái này...

Diệp Hi đảo mắt, đầu óc tính toán rất nhanh, “Cậu chủ hai nói chỉ cần tôi theo anh ấy về Nam thành, thi cái gì anh ấy cũng đồng ý, chắc sẽ không đến cả chuyện nhỏ như này cũng không đáp ứng tối đầy chứ?"

Côn Dã càng thêm khó xử, chuyện này... nếu như cậu chủ hai từng nói, thì chắc chắn không thể tự và được rồi nhỉ?

Côn Dã dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tổng Yến Tram, Tống Yến Trầm sâu lắng nhìn người phụ nữ nhà bé bên cạnh, trầm giọng nói: "Em muốn ở phòng nào, anh sẽ cùng em tới đó.

Diệp Hì cắn răng, “Thôi bỏ đi, tôi lại thấy lưới đi chuyển rồi, cứ ở phòng này đi

Sau khi Tổng Yến Trầm bảo Côn Dã rời đi, Diệp Hi liền đá đôi giày đi tuyết ở trên chân đi, cấm quả táo được rửa sạch sẽ ở trên bàn lên cắn một miếng to, rồi tự mình nằm lên trên chiếc sofa to mềm mại, kế hai chân lên trên bàn trà, mắt cá chân nhỏ bé trắng nõn chồng lên nhau, an nhàn lắc lư, ánh mắt nhìn vào tivi đang bật, không cho Tổng Yến Trầm một cái nhìn chính diện nào.

Tổng Yến Trầm dường như đã quen với sự đãi ngộ như vậy.

Nhìn thấy đôi chân trần của cô ấy, hơi hơi chau mày: "Trời lạnh như này, sao không đi tất chứ?"

Diệp Hi thở ở trả lời: “Ô, lúc đến tôi đã nằm trên giường rồi, nếu không phải Côn Dã cầu xin tôi, thì tối nay tôi không muốn đến, nghe nói tôi không đến, anh sẽ sa thải anh ấy!" “Anh sẽ không sa thải anh ấy

Biểu cảm của Diệp Hi rất lạnh nhạt, ánh mắt cử nhìn chăm chăm vào Audrey Hepburn trong tivi, "Vậy anh ấy lừa tôi, cái có tồi tệ như vậy, nếu lần sau anh ấy còn dùng thì anh cứ đuổi anh ấy đi là được.

Chân của cô ấy rất trắng, rất nhỏ, trên mu bàn chân lờ mờ nhìn thấy mạch máu, mắt cá chân trắng như tuyết đeo nhiều vòng chân của cô ấy đang cử động không ngừng, Tổng Yên Trầm không thích Diệp Hì ngà ngón như vậy.

Anh ấy biết, chắc chắn là cố tình muốn chọc tức anh ấy.

Tổng Yến Trầm hít thở một hơi sâu, bước tới, đôi chân dài quỳ một chân xuống bên cạnh sofa, giữ chặt lấy mắt cá chân của cô ấy, thảo tất cả vòng chân đeo trên chân của cô ấy xuống. “Đeo nhiều như này không thấy vướng à?"

Diệp Hi không quá để ý, “Tôi thích." "Được rồi, đi tắm rửa đi, không còn sớm rồi."

Diệp Hi không quan tâm đến anh ấy, “Tôi không muốn đi tắm. "Vậy anh bế em đi tắm nhé?"

Diệp Hi đem quả táo đang ăn dở, trực tiếp nhét vào trong tay Tổng Yến Trầm, "Nếu như anh rảnh mồm thì ăn táo đi, đừng nói chuyện với tôi, tôi đồng ý theo anh về, nhưng không có nghĩa là tôi muốn nói liền với anh

Tổng Yến Trầm nhìn vào quả táo bị gặm nhấm nhỏ ở trong tay, yết hầu chuyển động, cần vào quả táo, đứng dậy giơ tay xoa lên đầu của cô ấy, Diệp Hi vẫn rất kháng cự, nhưng Tổng Yến Trầm đã quen với việc bị cô ấy chán ghét như này rồi, liên lặng lẽ đi đến bản sách mở máy tính ra làm việc.

Diệp Hì là con cú đêm, cô ấy rất thích xem phim, thích xem phim văn học nghệ thuật, và cả những bộ phim thương mại ồn ào, lúc Tổng Yến Trầm làm việc, Diệp Hi vừa ăn khoai tay chiên, vừa mở tivi ầm ĩ, đa số là xem hài kịch, rồi cười như một tên ngốc.

Tổng Yến Trầm làm việc rất chuyên tâm, cho dù sự kiên nhẫn của anh ấy đối với Diệp Hi tốt như thế nào, thì suy cho cùng cũng là con người, chỉ cần là con người chỉ lòng kiên nhẫn sẽ có giới hạn, “Hi Hi, mở nhỏ tiếng xuống một chút."

Một hồi lâu sau, Diệp Hi mới hời hợt trả lời một tiếng, "Ô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.