Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 356: Boss Phó đến Nam thành



"Hiến tuỳ chắc là không tổn hại quá lớn đến cơ thể đầu đúng không?” Mộ Vi Lan hỏi.

Tống Yến Trầm gật gật đầu, "Bây giờ không cần phải hiển tuỷ, hiển tế bào tạo máu cũng giống như vậy, quả thực không tổn hại lớn đến cơ thể."

Mộ Vi Lan mìm cười, “Vậy thì có gì mà không nguyện ý chứ? Người nằm bên trong là mẹ ruột của tôi, mọi người không hề có lỗi gì với tôi, nếu như của tôi thực sự phù hợp với bà ấy, tôi đương nhiên sẽ bằng lòng hiến tế bào tạo máu, trước đây thầy giáo sinh học của chúng tôi từng nói, hiến tế bào tạo máu gần giống với lấy máu, mà tế bào tạo máu mỗi ngày cũng sẽ thay đổi chất, cho dù là hiến đi, cũng vẫn sẽ sản sinh ra cái mới. Nếu đã không tồn hại gì lớn cho cơ thể, cũng không phải là chuyện nguy hiểm gì, thì tôi đương nhiên sẽ bằng lòng."

Tống Yến Trầm ngữ khi rất trịnh trọng nói: "Tiểu Tiéu... cam on em." “Không phải anh nói chúng ta là người một nhà sao? Nếu đã là người một nhà, thì không cần nói cảm on." "Dầu sau bất luận là nhà họ Tống, hay là nhà họ Cổ đều sẽ làm tròn trách nhiệm chăm sóc em, bây giờ em còn có thể không mang đến khúc mắc gì nguyện ý hiến tế mào tạo máu cho mẹ, anh thực sự rất cảm ơn em." "Anh đừng lo lắng, tôi nghĩ nếu tôi đã là con gái ruột của bà Cổ, thì chắc có thể phối hợp thành công với bà ấy. Bệnh tình của bà Cổ."

Tổng Yên Trầm sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Bệnh của mẹ, không thể kéo dài được nữa." “Vậy thì phải nhanh chóng sắp xếp xét nghiệm và phối hợp thôi."

Tổng Yến Trầm ánh mắt hoảng hốt, không ngờ rằng Mộ Vi Lan sẽ đồng ý một cách thoải mái như vậy, không nhịn được cười nhẹ một cái, nói: “Trước khi tìm thấy em, anh vẫn luôn nghĩ, em có bằng lòng làm phối hình không đây, bây giờ xem ra, anh là suy bụng ta ra bụng người rồi. Tiểu Tiểu, em thực sự rất tốt." “Người nằm bên trong suy cho cùng cũng là mẹ ruột của tôi, tôi cũng không hề máu lạnh đến thế, nhưng mà nếu như là phẫu thuật đổi thận hay gì, có lẽ tôi sẽ thực sự sợ, tôi không phải thánh nhân, tôi cũng sẽ lo lắng cho an nguy của mình, có điều lấy một chút tế bào tạo máu cho mẹ ruột của tôi, có thể đổi lấy sức khỏe của bà ấy, nếu như tôi không nguyên ý, thi chứng minh rằng tôi quá là không hiểu chuyện rồi."

Tổng Yến Trầm mìm cười chia tay ra xoa đầu cô, Nếu như em không có vấn đề gì, vậy sáng ngày mai chúng ta sẽ làm xét nghiệm và phối hình nhé."

Mộ Vị Lan đơ ra, có một khoảnh khắc hoang mang.

Cô sẽ không nói cho Tổng Yến Trầm biết, chồng cũ của cô trước đây cũng thường xoa đầu cô như vậy.

Bắc thành, tập đoàn Phó thị.

Trong hòm thư của Phó Hàn Tranh nhận được rất nhiều ảnh, trên ảnh toàn là Mộ Vĩ Lan và một người đàn ông lạ mặt, cử chỉ của bọn họ rất thân mật.

Ảnh mắt của Phó Hàn Tranh lạnh lại, lông mày cũng co chặt hơn.

Vừa li hôn, mà đã có người khác nhanh như vậy sao?

Phó Hàn Tranh thờ mạnh một hơi, ngón tay thon dài án lên lông mày, ngồi dựa vào chiếc ghế làm việc ở phía sau, rồi nhắm mắt lại. Trong lòng toàn là sự buồn bực và ghen tuông mãnh liệt. “Từ Khôn, Tử Không “Boss, anh gọi tôi à?"

Phó Hàn Tranh vẻ mặt bực bội, "Lập tức đặt vé máy bay đến Nam thành cho tôi."

Phó Hàn Tranh tâm trạng rất xấu, suýt chút nữa thì tới cực điểm, Từ Khôn vốn dĩ không dám nói những lời sau đó như dạo này công ty rất bận rộn. “Vâng, tôi đi đặt ngay đây."

Từ Khôn rời khỏi văn lòng, thở một hơi dài, chỉ cần cuộc sống vợ chồng của Boss không được vui vẻ, thì người gặp tai ương đầu tiên sẽ là anh ấy.

Nam thành, biệt thự nhà họ Cổ.

Trên bàn ăn buổi tối chỉ có Mộ Vi Lan và Diệp Hi

Lúc bắt đầu ăn, Mộ Vi Lan còn có lòng hỏi: “Chúng ta không đợi anh Tổng về sao?" “Chắc là anh ấy sẽ không về ăn cơm đâu. “Công việc của anh Tống bận rộn như vậy sao?" Mộ Vị Lan nghĩ thẩm, xem ra, Tống Yên Trầm còn siêng năng hơn cả Phó Hàn Tranh Diệp Hì uống một ngụm canh xưởng cà rốt, nói: Vì anh ấy sợ tôi nhìn thấy anh ấy sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị, nên bình thường nếu tôi ở nhà, anh ấy đều sẽ ở ngoài giải quyết xong bữa tối rồi mới về nhà

Mộ Vi Lan lặng lẽ ăn cơm, Tống Yến Trầm cũng quả là đáng thương rồi, lại còn rơi đến bước đường này, rõ ràng là nhà của mình, nhưng lại vẫn phải nhìn sắc mặt người phụ nữ của mình mà sống.

Mộ Vi Lan dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ, làm phụ nữ như Diệp Hi, thoải mái như thế nào.

Dì Dương hấp một con cá bê đến, cười nói: "Cô chủ, cô Hi, con cá này là cá hoang dại, mùi vị còn thơm hơn nhiều so với những loại cá được bán ở siêu thị, các cô ăn nhiều một chút."

Mộ Vi Lan vừa ngửi thấy mùi vị đó, dạ dày đột nhiên kéo tới cảm giác buồn nôn, "Oe oe " Cô vội vàng bịt miệng lại, xông vào phòng vệ sinh.

Diệp Hi vừa đuổi theo, vừa hỏi: "Vi Lan có sao thé?"

Dì Dương cũng đi theo.

Mộ Vị Lan nên rất lâu, nhưng không nôn ra được cái gì, Diệp Hi vỏ nhẹ vào lưng của cô, "Có phải là ăn đó gì bị hỏng không? Nhưng có cũng chưa ăn gì mà tại cùng cô ăn cơm, nhưng tôi không sao mà nhị"

Dì Dương hỏi: "Cô chủ, cô cảm thấy thế nào, có cần tôi mới bác sĩ đến không?"

Mộ Vì Lan khua khua tay, súc miệng rồi nói, “Không cần đầu, dạo này dạ dày tôi cứ không được dễ chịu, có thể là vừa đến Nam thành nên không hợp nước, không sao đâu. "Vậy cô chủ, bây giờ tôi đi nấu chút cháo trắng cho cô ăn."

Diệp Hi đỡ Mộ Vi Lan từ trong phòng vệ sinh ra, “Nếu như cô thấy không thoải mái thì đừng cố nhịn nữa, mời bác sĩ đến một chuyến cũng không phiên

Bữa tối Mộ Vi Lan uống vài ngụm cháo trắng, cả người cử đơ đơ, nên lên tầng nghỉ ngơi từ rất sớm.

Khi Tổng Yến Trầm về, vào nhà chỉ nhìn thấy Diệp Hi đang ngồi trên sofa ăn khoai tây xem phim, cởi chiếc áo khoác trên người xuống, treo lên một bên, hỏi: “Đã ăn tối chưa?" “Ừm, ăn rồi." "Tiểu Tiểu đâu rồi?" Diệp Hì nhìn chăm chăm vào màn hình thể, cố ý tranh luận với anh ấy: “Người ta tên là Vi Lan, không phải Tiểu Tiểu, nhà họ cổ các anh cũng chẳng nuôi có ấy được một ngày, người ta vừa về mọi người liến đổi tên cho người ta, có thích hợp không chứ?"

Tổng Yến Trầm cong miệng lên, "Vậy được, Vi Lan đâu rồi?" "Lên tầng đi ngủ rồi, buổi tối lúc ăn cơm cô ấy thấy không thoải mái, chắc là do dạ dày không được tốt

Tổng Yến Trầm nhìn lên trên tầng, hỏi: "Đã mời bác sĩ đến xem chưa?" “Vẫn chưa, chắc là không sao."

Tống Yến Trầm bước tới, đứng bên cạnh Diệp Hi, chia tay xoa đầu cô ấy, Diệp Hi nghiêng đầu sang một bên, không cho anh ấy chạm vào, “Anh làm gì thế đầu tóc bị anh làm rối tung lên rồi." "Buổi tối ăn gì rồi?"

Diệp Hi muốn trợn mắt lên, “Anh có thể đừng hỏi - tôi mấy câu nhàm chán như vậy nữa được không"

Đối với sự không bình tĩnh của cô ấy, Tổng Yên Trâm cũng không hề tức giận, ở trước mặt Tổng Yên Trầm, Diệp Hi rất ngang bướng, không tốt hơn đứa trẻ vào tuổi thay đổi tâm sinh lí là bao.

Tổng Yên Trầm thu tay lại, đặt vào trong túi quần, nhìn vào gói khoai tây trên tay cô ấy, cuối cùng ngắm ngầm chịu đựng nhắc nhở một câu: "Ăn ít đồ linh tinh thôi.

Diệp Hi từ đầu đến cuối thờ ở, ngâm nga một câu, bày tỏ thái độ. Khi Tổng Yến Trầm quay người chuẩn bị đi lên tầng xem Mộ Vi Lan, Diệp Hi đột nhiên gọi anh ấy lại. “Đúng rồi, chuyện tôi nói với anh ở Phi Lãnh Thuỷ, anh đã suy nghĩ chưa? Sắp vào học rồi, nếu như anh không làm cho tôi, vậy tôi lại phải đợi đến kì sau mới được đi học đấy."

Con mắt đen của Tổng Yến Trầm ngưng lại, trong giọng nói không nghe ra được tâm trạng vui hay giận, chỉ nói: "Biết rồi, làm xong sẽ thông báo cho em" “Ừm, vậy anh nhanh lên chút."

Chỉ ở trong chuyện này, Diệp Hi mới thúc giục anh

Tổng Yến Trầm nhắm mắt lại, có chút bất lực. áy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.