Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 367: Gặp được người mình thích, đừng bao giờ dè dặt nhút nhát



Sáng hôm sau, Tống Yên Trầm đưa Mộ VÌ Lan và Diệp Hi đến bệnh viện.

Mộ Vi Lan mang bữa sáng đến cho Phó Hàn Tranh và bà Cổ.

Tổng Yến Trầm vỗ vai Phó Hàn Tranh và nói: “Tối qua cảm ơn nhé."

Tâm trạng hôm nay của bà Cổ rất tốt, khi nhìn thấy Diệp Hi, bà mìm cười hiền hậu và nói: "Hi Hi, lâu lắm rồi bác không gặp cháu, cháu thật là tàn nhẫn, lâu như thế rồi cũng không đến thăm bác?"

Diệp Hi hơi ngại ngùng, cô ngồi xuống trước giường của bà Cổ và nói: “Bác gái, cháu xin lỗi, bây giờ cháu về Nam Thành rồi, sau này cháu sẽ thường xuyên đến thăm bác

Bà Phó vỗ tay cô: "Vậy thì tốt rồi."

Khi thấy ngón tay đeo nhẫn của Diệp Hi trồng rằng, bà Cổ có tình trêu chọc: "Yến Trấm à, con theo đuổi người ta kiểu gì thế? Sao theo đuổi đến tận bây giờ cũng chưa đeo nhẫn cưới cho người ta gi

Diệp Hi: "Bác gái, cháu không vội. "Nhưng mà bác vôi, bác còn muốn cháu và Yên Trầm mau chóng sinh con và gọi bà nội nữa!

Diệp Hi cười ngượng ngùng.

Tổng Yên Trầm bước tới, ôm vai Diệp Hi và nói: “Mẹ, con và Hi Hi sẽ nhanh chóng đính hôn, không để mẹ thất vọng đâu.

Diệp Hi ngẩng đầu nhìn anh không nói nên lời.

Cô nói muốn đính hôn với anh khi nào?

Ánh mắt Tổng Yên Trầm lóe lên một chút toan tính xào quyết.

Bà Cổ là người vui nhất: "Vậy tốt rồi, con xem em gái con đều kết hôn và mang thai rồi, con làm anh mà còn chưa lấy vợ, tốc độ này không theo kịp được rồi. Con còn không bằng em gái của mình, con xem Tiểu Lan thường ngày dè dặt kín đáo, nhưng gặp được người mình thích không hề nhút nhát chút nào, chẳng mấy chốc đã theo đuổi được Tiểu Phó rồi. Con phải học hỏi thêm em gái con di Phó Hàn Tranh nghe thấy vậy, anh suýt sắc miếng chào trong miệng, anh che tay lại và khể họ một tiếng. Mộ VÌ Lan tò mò hỏi: "Mẹ, sao con nghe không

Tại sao cô không dè dặt nhút nhát, hơn nữa rõ ràng là Phó Hàn Tranh theo đuổi cô, tại sao lại thành có theo đuổi Phó Hàn Tranh?

Cô vẫn chưa kịp hỏi, Phó Hàn Tranh đã gắp một miếng chả nem và nhét thẳng vào miệng Mộ Vi Lan: "Món nem này khá ngon, em ăn thử đi."

Mộ Vi Lan bị chặn miệng, cô cắn một miếng: "Nhưng em đã ăn sáng ở nhà rồi, em rất no, không ăn nổi nữa."

Mộ Vị Lan cắn một miếng nem rồi đưa lại cho Phó

Hàn Tranh.

Bà Cổ mìm cười vui vẻ nói: "Tiểu Lan, con hãy truyền lại chút kinh nghiệm yêu đương cho anh trai ngốc của con, để nó mau chóng cưới Hi Hi về nhà làm chi dâu của con"

Diệp Hi sợ bà Cổ liên tục giục kết hôn, cô mìm cưới ngọt ngào nói: “Bác gái, bác muốn ăn táo không? Cháu gọt cho bác một quả nhé?" “Bác không muốn ăn táo “Vậy cháu bốc cho bác một quả cam được không?"

Bà Có mím môi cười và nhìn Diệp Hi Hi Hi, cháu đừng có lấy đó ăn để bịt miệng bắc

Diệp Hi: "

Từ khi nào mà bác Cổ trở nên khó đối phó hơn cả Tổng Yên Trầm vậy?

Bắc Cổ tốt bụng hiền lành đi đâu rồi?

Sáng sớm, trong phòng bệnh đã biến thành một màn thúc giục kết hôn sinh con.

Bà Cổ vẫn tiếp tục thúc giục Diệp Hi. Bên dưới, Diệp Hi dẫm lên mu bàn chân của Tổng Yến Trầm, cô trừng mắt và thể hiện —— Anh mau dẫn dắt sang chủ để khác đi

Diệp Hi dẫm mạnh chân, Tổng Yến Trầm nhíu mày, sau đó bình tĩnh chuyển chủ để trò chuyện: "Em theo đuổi Hàn Tranh như thế nào vậy?"

Mộ Vi Lan nghiêng đầu, nhìn Phó Hàn Tranh đang từ từ ăn cháo và cười nói: "Tại sao em lại không nhớ là em theo đuổi anh?"

Phó Hàn Tranh nuốt nước bọt, anh đặt bát đũa xuống, phớt lờ cô và dạy cho Tổng Yến Trầm bí quyết yêu đương: “Không ngừng đeo bám Mô Vị Lan: "

Ai không ngừng đeo bám chứ Rõ ràng là anh mặt dày như tường thành

Bà Cố: "Tiểu Lan, mặc dù mẹ rất thích những cô gái chủ động khi gặp được người mình thích, nhưng không ngừng đeo bám cũng không hay lắm đầu, máy là Tiểu Phó cũng thích con, nếu không chẳng phải chỉ có mình con đơn phương thôi sao?"

Chủ đề trò chuyện chuyển sang Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan, Tổng Yến Trầm cúi đầu ghé sát bên tại Diệp Hi và nhắc nhở: “Buông chân ra đi.

Lúc này Diệp Hi mới giơ chân cao lên.

Phó Hàn Tranh nheo mắt lại, anh cảm thấy có gì đó không đúng, Tống Yến Trầm dám chuyển chủ đề sang anh. Lần trước Tổng Yên Trầm lội Tiểu Lan ra đùa giỡn với anh, anh vẫn còn chưa tính sổ chuyện này.

Anh liền nói: "Tôi và Tiểu Lan yêu nhau, chúng tôi hưởng đến kết hôn. Nếu yêu lâu mà không kết hôn nghĩa là lưu mạnh và không có trách nhiệm với bố mẹ và gia đình hai bên.

Mộ Vị Lan ngày người, chẳng phải bọn họ kết hôn trước rồi mới yêu nhau hay sao?

Người đàn ông này, thật sự biết đổ lỗi... Bà Cố thích nghe những điều lý luận này nhất, bà liên nói: "Yến Trắm, con phải học hỏi Tiểu Phó Tiểu Phó nói rất đúng, con và Hi Hi yêu nhau lâu như vậy rồi mà mãi không tính đến việc kết hôn. Hai đứa phải mau chóng nghĩ đến chuyện kết hôn đi."

Ở phía dưới, Tổng Yến Trầm lại bị Diệp Hi dầm mạnh lên chân.

Phó Hàn Tranh lại cầm bát chảo lên và vô tư ăn hết bát cháo.

Tổng Yến Trầm dám giờ trò với anh thì phải nghĩ đến chuyện sau này anh sẽ trả thù lại, lần này coi như hòa. khi mọi người đang trò chuyện sôi nổi, bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa.

Côn Dã đi vào thông báo: "Bà chủ, cậu chủ, ông Tống Nghị đến rồi."

Nhắc đến Tổng Nghị, sắc mặt của mọi người trong phòng đều trầm lặng.

Tống Yến Trầm nói: “Mẹ, nếu mẹ không muốn gặp ông ta, con sẽ để Côn Dã đuổi ông ta đi.

Bà Cổ nhìn Mộ Vi Lan và nói: “Tiểu Lan vẫn chưa gặp ông ta, để ông ta vào đây gặp con gái của mình đi, để ông ta nhìn kĩ xem, chính bởi vì ông ta mà một đứa con gái tốt như vậy phải rời xa chúng ta hơn hai mười năm tất cả đều là lỗi của ông ta

Tống Nghị xách một giò trái cây bước vào, có vậy như ông ta không ngờ trong phòng bệnh lại có nhiều người như vậy: "Có khách à?"

Bà Cổ không thèm liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói: "Ở đây chỉ có một người khách, đó chính là ông"

Tổng Nghị vừa bước vào đã bị lạnh nhạt, sắc mặt ông ta đương nhiên có chút khó coi. Ông ta bước tới, đặt giỏ trái cây lên bàn và nói: “Tôi nhớ bà thích ăn hoa quả nhiệt nhất nên đã mua một ít.

Bà Cổ hoàn toàn không quan tâm: “Mùa đông ăn trái cây nhiệt đới làm gì."

Tống Nghị không nói lại bà ấy, nhìn thấy Tổng Yến Trầm cũng ở đó, ông ta mim cười nói: “Yến Trầm và Hi Hi cũng ở đây à

Nhưng không có ai thèm trả lời ông ta.

Mộ Vi Lan ngồi cách đó không xa, nhìn người bố ruột lần đầu tiên gặp mặt, không biết trong lòng cô cảm thấy thế nào.

Tống Nghị cũng nhìn thấy cô, ông ta cảm thấy khá quen thuộc: “Hai người này là..

Lúc này, bà Cổ mới chớp mắt và lạnh lùng nói: “Ông đúng là không có tư cách làm bố, đến cả con gái ruột của mình cũng không nhận ra.

Anh mắt Tổng Nghị chợt run lên: "Bà, bà nói cái gi?"

Ông không nghe nhắm đâu, người trước mặt ông chính là đứa trẻ đã bị người tình độc ác của ông sai người bể đi mất, chính là con gái ruột của ông, Tiểu Tiểu

Tổng Nghị lùi lại phía sau, kinh ngạc nhìn Mộ Vi Lan: "Con...con thật sự là Tiểu Tiểu à?" "Hôm nay tôi đồng ý gặp ông cũng là muốn nói cho ông biết chuyện này. Đứa con gái tôi khổ sở tìm kiếm hơn hai mươi năm đã tìm thấy rồi. Bây giờ ông cũng đã gặp con gái tôi rồi, ở đây không hoan nghênh ông, ông về đi!

Tổng Nghị siết chặt nắm tay, nuốt nước bọt và hỏi: "Hôm nay tôi đến ngoài việc thăm bà, còn có chuyện khác muốn hỏi. Có phải Trần Vân ở trong tay các người không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.