Bên trong nhà máy, khắp nơi đều là bột mì và xăng, Mộ Vi Lan bắt đầu hoảng sợ.
Với tình trạng điên rồ hiện giờ của Ngụy Trân Vân, chắc không phải muốn chết cùng họ đấy chứ...
Một người đàn ông mặc đồ đen đeo khẩu trang, di súng vào trấn Mộ Vi Lan.
Ngụy Trần Vân đắc ý ngồi đó, như thể đang đợi Tổng Yến Trầm và Phó Hàn Tranh tìm đến cái chết.
Nửa tiếng sau, cánh cửa nhà mở bị đạp tung ra.
Trong ánh sáng tối mờ của nhà máy, một tia sáng chói lọi rọi vào trong.
Mộ Vi Lan nheo mắt nhìn hai người đàn ông cao lớn đang sải bước đi tới.
Anh trai và Hàn Tranh đến cứu cô
Nhưng mà Mộ Vi Lan không hề vui mừng mà ngược lại còn rất lo lắng. Ngụy Trân Vân chắc chắn đã giăng lưới ở đây nên mới tự tin đợi hai người tự lọt vào lưới.
Mũi súng trên trán cô rất lạnh và cứng, cô rất sợ, nhưng cô càng sợ Tổng Yến Trầm và Phó Hàn Tranh sẽ chết vô ích. “Tiểu Lan!”
Khi Phó Hàn Tranh tiến lên một bước, Ngụy Trần Vân cầm dao chỉ thẳng vào mặt Mộ Vi Lan và uy hiếp: "Nếu người dám tiến lên một bước, ta không dám bảo đảm con dao trong tay ta sẽ không để lại một đường trên mặt cô ta đâu." “Bà dám!”
Ảnh mắt Phó Hàn Tranh tràn đầy phẫn nộ, cảm giác bị người khác năm được điểm yếu và uy hiếp rất khó chịu.
Ngụy Trần Văn khiêu khích: "Vậy ngươi cứ thử xem ta có dám không!"
Phó Hàn Tranh nghiến răng, anh siết chặt nam đấm, gân xanh nổi rõ lên
Ngụy Trân Vân đè con dao trên mặt Mộ Vi Lan, cố tình di chuyển nhẹ trên mặt cô, dọa dẫm Phó Hàn Tranh và Tổng Yến Tram. “Khuôn mặt trắng mịn này nếu mà để lại vết sẹo thì sẽ không còn đẹp nữa. Nhưng mà ta nhìn thấy khuôn mặt này sẽ nghĩ đến con đàn bà Cổ Vũ Tinh kia!
Đôi mắt Ngụy Trần Vân ngập tràn sự tức giận, bà ta cửa một đường trên mặt Mộ Vi Lan!
Mộ Vi Lan đau đớn kêu lên một tiếng, nhằm chặt mắt lại Con dao để lại một vết máu sâu trên mặt cô!
Cả người Phó Hàn Tranh hằm hằm sát khí, khi anh mất kiểm soát và muốn xông lên, Tổng Yến Trầm giữ anh lại: "Bĩnh tĩnh đi!"
Hai mặt Phó Hàn Tranh đỏ ngầu, anh nghiến răng trừng mắt nhìn bà ta: “Ngụy Trần Vân! Mẹ kiếp bà dừng tay lại cho tôi!
Người phụ nữ của Phó Hàn Tranh anh lúc này đang bị trói giống như một con rối, một khẩu súng đang đặt trên đầu cô, khuôn mặt bị cửa bởi một con dao sắc nhọn, máu tươi tuôn ra ngoài, chảy xuống người Mộ Vi Lan, Phó Hàn Tranh nhìn cô vô cùng xót xa.
Anh muốn xé tan Ngụy Trần Vân thành trăm mảnh, nhưng lúc này anh không thể tùy ý làm bất cứ điều gì, chỉ có thể nghe theo lời bà ta
Mộ Vi Lan đau đớn, nước mắt rơi không ngừng, trái tim Phó Hàn Tranh run rẩy dữ dội.
Vết dao đó dường như không phải làm tổn thương khuôn mặt của Mộ Vi Lan, mà là đâm thẳng vào trái tim anh
Ngụy Trần Vân vỗ nhẹ dạo trên khuôn mặt của Mộ Vi Lan, ngạo nghề nhìn vẻ mặt tức giận của Phó Hàn Tranh: “Sao, đau lòng rồi à? Nếu như ta cửa thêm hai phát nữa, khuôn mặt này sẽ bị hủy hoại....Haha, một khuôn mặt xinh đẹp giờ đây bê bết máu, thật xấu xí.
Tổng Yến Tràm lạnh lùng nói: "Ngụy Trần Vân, nếu bà muốn bảo thù có thể nhằm thắng tới tôi. Người đứng sau phá hoại Tổng Thị là tôi, không liên quan gì đến Tiểu Tiểu! Bà thả con bé ra, tôi làm con tin của bài Tôi sẽ đưa bà rời khỏi Nam Thành “Tổng Yến Trầm, người quả thật là một doanh nhân giỏi, người đừng tưởng ta không biết trong lòng người đang nghĩ gì! Người sẵn sàng làm con tin của ta? Huh, đưa 15 tỷ đây!” Tổng Yến Trầm ném chiếc vali bạc bên minh cho bà ta.
Ngụy Trần Vân nói với tay sai bên cạnh: "Mở ra kiểm tra!" Tay sai mở vali và xác nhận không có vấn đề gì.
Phó Hàn Tranh nhìn sắc mặt Mộ Vị Lan tái nhợt, anh nghiến răng nói: “Vết thương trên mặt Tiểu Lan rất sâu, nếu tiếp tục chảy máu như thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu cô ấy chết, bà sẽ không thể uy hiếp chúng tôi nữa, càng không thể thoát ra khỏi đây! Tôi làm con tin của bà! Bà thả Tiểu Lan ra!” “Hàn Tranh...đừng...
Tầm nhìn trước mặt Mộ Vi Lan mờ đi, cô rất đau, đau đến mức muốn ngất đi.
Ngụy Trần Vân cười khẩy: "Muốn ta thả cô ta ra cũng không phải là không được. Tổng Yến Trầm, người quỳ xuống, cầu xin ta thả em gái người ra!”
Mộ Vĩ Lan tức giận, toàn thân run rẩy: "Ngụy Trần Vân, bà đúng là đồ điện “Nếu nó không quỷ, ngươi sẽ phải chết!"
Ngụy Trân Vân nhìn chăm chăm Tổng Yến Trầm, mỉa mai nói: “Tổng Yến Trầm, tính mạng của em gái ngươi bây giờ đang năm trong tay ngươi." “Được, tôi quy
Tổng Yến Trầm quỳ xuống trên mặt đất: "Cầu xin bà, thả em gái tôi ra.
Ngụy Trần Vân cười lớn tiếng: “Nếu người như thế này sớm hơn, ta còn cần phải bắt em gái người không! “Bây giờ bà có thể thả Tiểu Tiểu ra rồi chứ!” “Tống Nghị đòi ly hôn với ta, Sơn Sơn bị các người đưa vào tù, tất cả mọi chuyện đều là do người và mẹ ngươi gây ra! Ngươi tưởng người quỳ xuống ta sẽ tha cho em gái người sao? Đừng có mo!" Ngụy Trần Vân chỉ vào Phó Hàn Tranh: "Nghe nói người yêu vợ lắm đúng không, được, để ta xem rốt cuộc người yêu cô ta đến mức nào! “Ngụy Trân Văn, bà muốn làm cái gì!” Mộ Vi Lan nhân ra Ngụy Trần Vân có thể muốn làm chuyện điên rồ, trái tim cô đập loạn lên.
Ngụy Trân Vân rút ra một khẩu súng, chĩa vào đầu Một Vị Lan: "Hai người các ngươi, chỉ có thể sống một người! Mộ Vi Lan khóc thét: "Đồ đàn bà điện này! Hàn Tranh, anh đừng nghe lời bà ta! Hai người mau đi đi. Cho dù hai người hy sinh vì em, bà ta cũng sẽ không tha cho em đâu!" Ngụy Trần Vân hét lên: "Mau chọn đi. Nếu không ta sẽ bắn!” Phó Hàn Tranh mỉm cười: “Bà không có được tình yêu của Tổng Nghị nên cho rằng trên đời này không có tình yêu đích thực. Bà cho rằng tôi sẽ vì lợi ích của bản thân mà bỏ rơi vợ mình hay sao, vậy thì bà phải thất vọng rồi
Phó Hàn Tranh lùi lại một bước, mở rộng vòng tay, không phản kháng và điềm tĩnh nói: “Nổ súng đi “Hàn Tranh! Anh mau đi đi! Anh đừng nghe lời bà ta! Cầu xin anh hãy mau đi đi! Xin anh đấy... Hàn Tranh...anh mau đi đi...em xin anh....
Mộ Vi Lan khóc đẫm nước mắt, máu và nước mặt hòa quyện vào nhau, trông vô cùng thê thảm. Đầu súng của Ngụy Trân Vân chĩa về hướng Phó Hàn Tranh
Phó Hàn Tranh dịu dàng nhìn Mộ Vi Lan và nói: “Cho dù hôm nay chúng ta không ai có thể sống sót, nhưng có thể được chết cùng em cũng rất tốt."
Mộ Vi Lan gào khóc. “Đừng...anh đi mau... Anh anh mau đưa anh ấy rời khỏi đây! Hàn Tranh, anh đi mau đi...! Em cầu xin anh đấy, mau rời đi.”
Ngụy Trân Vân có vẻ rất hài lòng với cảnh tượng này.
Ngụy Trân Vân nằm tóc Mộ Vi Lan, nói bên tai cô. "Ta nổi súng phát này, chồng người sẽ không còn nữa, người đau lòng làm đúng không? Ta cũng để ngươi nếm thử mùi vị mất chồng là như thế nào!" “không không! Ngụy Trần Vân, tôi xin bà đấy.bà để anh ấy đi đi, anh ấy không phải người nhà họ Tổng cũng không phải người nhà họ Cổ! Anh ấy không có ân oán gì với bà!” "Nhưng hàn lấy người Hàn bảo vệ người mà hợp sức với
Tổng Yến Trầm để đưa Sơn Sơn của ta vào đồn cảnh sát Cả đời này của Sơn Sơn coi như hỏng rồi! Người nói xem, ta làm sao có thể thả hắn đi được! “Bà luôn miệng nói bà làm tất cả vì Tổng Sơn Sơn, nhưng Tổng Sơn Sơn vẫn còn sống. Chỉ cần nó cai nghiện, nó vẫn có thể có một cuộc sống tốt. Nhưng bà thì sao, nếu bà cố chấp không tỉnh ngộ, bà sẽ mất hết tất cả “Tống Yến Trầm, người im đi!”
Ngụy Trân Vân kích động chĩa súng về phía Tổng Yến Trầm và Phó Hàn Tranh: “Các người hiểu cái gì! Tổng Nghị ly hôn với ta, ta sẽ không còn gì cả! Ta không muốn quay về những tháng ngày nghèo khổ nữa...Các ngươi không thể hiểu được, ta ở trong quán bar đã phải chịu đựng biết bao nhiêu ánh nhìn dè bỉu chỉ trích của người khác. Chỉ cần ta không vào được nhà họ Tống, Sơn Sơn mãi mãi là đứa con ngoài đã thủ trong miệng đám người kia! Đều là vì những người như các ngươi, Tống Nghị mới đòi ly hôn với ta! Ta phải giết các ngươi!