Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 38: Người đàn ông đáng ghét



Chiếc Spyker đen dừng lại trước đồn cảnh

Sau khi Mộ Vi Lan và Phó Hàn Tranh xuống xe, đi thẳng đến đồn cảnh sát.

Nửa đêm, một nhân vật lớn” như Phó Hàn Tranh đến đồn cảnh sát, đương nhiên mọi người đều không dám lười biếng, cẩn thận tiếp đãi anh.

"Tổng giám đốc Phó, không biết anh đích thân đến đồn cảnh sát vào buổi đêm thế này có việc gì không?"

"Tôi đến để bảo lãnh cho Hướng Nam Tây." Giọng nói lạnh lùng của anh khiến các sĩ quan cảnh sát rùng mình.

Nhân viên đồn cảnh sát run rẩy nói: “Hóa ra cô Hướng là bạn của anh à, chúng tôi thật là không có mắt. Còn không mau đi nhanh, mời cô Hướng ra đây?"

Năm năm trước, sau khi Phó Hàn Dư và Hướng Nam Tây kết hôn không lâu liền xảy ra tai nạn xe và qua đời. Thân phận của Hướng Nam Tây ở nhà họ Phó rất kín, và trước giờ Hướng Nam Tây hành sự rất có chừng mực, không như Phó Hàn Tranh, cô ta rất ít khi xuất hiện ở bên ngoài, vì vậy rất ít người biết Hướng Nam Tây là chị dâu của Phó Hàn Tranh

Khi Hướng Nam Tây được cảnh sát đưa ra ngoài, vừa nhìn thấy Phó Hàn Tranh, cô ta đã chạy nhanh đến, như là gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm vậy. Cô ta ùa vào lòng Phó Hàn Tranh, ôm chặt lấy cổ anh.

"Hàn Tranh...vừa nãy tôi đã rất sợ, may là anh đến rồi.”

Mộ Vi Lan nhìn thấy rõ bàn tay của Phó

Hàn Tranh ngưng lại, sau đó vỗ nhẹ lên vai Hướng Nam Tây như thể đang dỗ dành.

Cô đứng một bên như người ngoài cuộc, ánh mắt cô đơn, quay người rời khỏi đồn cảnh sát.

Nhân viên cảnh sát mỉm cười và nói: “Cô Hướng, tôi rất xin lỗi, cô cũng không nói cho chúng tôi biết cô là bạn gái của tổng giám đốc Phó..."

Người đàn ông đó vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh nhíu mày giải thích: “Cô ấy là chị dâu của tôi, không phải là bạn gái của tôi."

Người đàn ông bối rối một lúc, sau đó cười: “Ha ha ha ha, tôi thật là có mắt như mù, mong tổng giám đốc Phó và cô Hướng lượng thứ."

Khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, Hướng Nam Tây nhìn anh, đôi mắt ngấn nước: “Hàn Tranh, anh cứ phải làm rõ mối quan hệ của anh và tôi trước mặt mọi người đúng không?"

Người khác nói cô ta là bạn gái của anh, lẽ nào không tốt sao?

"Tôi chỉ không muốn người khác hiểu sai về mối quan hệ của chúng ta. Điều này đều không tốt cho tốt, cho chị dâu và anh trai tôi." "Hàn Dư đã đi được năm năm rồi..."

Phó Hàn Tranh lạnh lùng ngắt lời cô ta:

"Trước khi anh chết, anh đã dặn dò tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho cô và Tiểu Hàm. Vì vậy cho dù anh đã rời đi bao nhiêu năm, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa của tôi với anh."

Hướng Nam Tây nhìn anh: “Hàn Tranh, anh đừng lấy Hàn Dư ra để chặn tôi. Nếu Hàn Dư không phải anh trai anh, liệu anh có..."

Cô ta vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đột nhiên sải bước về phía Mộ Vi Lan cách đó không xa.

“Mộ Vi Lan, cô đang làm gì đấy?" Mộ Vi Lan đứng bên đường, đang vẫy xe taxi.

Thấy giọng điệu của Phó Hàn Tranh không được tốt, gương mặt tức giận sải bước tới. Cô sững người, nhìn Hướng Nam Tây đang đứng trước của đồn cảnh sát.

"Tôi...tôi sợ làm phiền anh và Hướng Nam Tây, vì vậy tôi muốn tự mình gọi xe về nhà trước.”

Sắc mặt của Phó Hàn Tranh trở nên tối hơn, sao cô lại thích ghép anh với Hướng Nam Tây như vậy?

Hướng Nam Tây là vợ của anh trai anh, đôi mắt nào của cô nhìn thấy anh có ý đồ khác với Hướng Nam Tây rồi?

Mộ Vi Lan thấy anh mím môi, sát khí hừng hực, cô nghiêng mặt nhìn kĩ anh: "Anh cãi nhau với Hướng Nam Tây rồi à? Sắc mặt kém như thế?”

Khuôn mặt đẹp trai của anh lại tối hơn, đôi mắt anh gần như đóng băng. Anh quay người đi về phía chiếc xe và nói hai từ lạnh lùng: “Lên xe!"

Mộ Vi Lan đứng tại chỗ, bĩu môi. Lên xe thì lên xe, anh cãi nhau với Hướng

Nam Tây, còn bày cái bộ mặt đấy ra với cô làm gì? Cô đâu có làm anh tức giận. Mộ Vi Lan ngồi vào ghế sau, để lại chỗ cạnh ghế lái xe cho Hướng Nam Tây.

Ngọn lửa vô danh trong tim Phó Hàn Tranh bùng cháy mãnh liệt hơn.

Người phụ nữ này...!

Lên xe, Phó Hàn Tranh lái xe và không nói một lời.

Hướng Nam Tây liếc nhìn Mộ Vi Lan ở ghế sau.

Cô ta đã đoán được ra, Phó Hàn Tranh nhanh chóng rời khỏi bữa cơm chắn chắn là vì chuyện của Mộ Vi Lan. Vì vậy cô ta đã đổi nước trái cây trên bàn thành rượu trắng, cố tình lái xe về để cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn.

Cô ta chính là muốn để Mộ Vi Lan thấy Hàn Tranh quan tâm cô ta nhiều như thế nào. Cái ôm vừa nãy trong đồn cảnh sát đã đủ để chứng minh mọi thứ.

Trong ánh sáng lờ mờ, Hướng Nam Tây khẽ nhếch môi.

Khi cô ta quay mặt lại, nhẹ nhàng nói với Mộ Vi Lan ở ghế sau: “Vi Lan, sáng mai thứ hai cô nhớ đến tập đoàn Phó Thị báo danh đấy. Nhớ ăn mặc lịch sự một chút, dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm nên để lại ấn tượng tốt với đồng nghiệp."

Mộ Vi Lan lúc này mới nhớ ra, ngày mai thứ hai phải đến nhận chức, cô gật đầu: “OK, cảm ơn chị dâu đã nhắc nhở."

Hướng Nam Tây nhìn sang Phó Hàn Tranh, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của Phó Hàn Tranh, nhẹ nhàng nói: “Hàn Tranh, chiều mai lớp của Tiểu Hàm có hoạt động gia đình, anh có thể đi cùng với tôi không? Trước kia chúng ta đều đi cùng nhau, Tiểu Hàm rất thích anh, nếu mai anh không đi, Tiểu Hàm có thể sẽ rất thất vọng. Hơn nữa, Tiểu Hàm luôn nói với các bạn trong lớp...anh là bố của nó."

Mộ Vi Lan ngồi ở ghế sau, đôi mắt khẽ run rẩy.

Một cơn đau nhức khó tả và nghẹt thở dâng lên trong lòng cô.

Chẳng phải cô đã biết Tiểu Hàm là con trai của Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây rồi sao? Phó Hàn Tranh đến tham gia hoạt động gia đình cho con trai mình có gì là lạ đâu?

Nhưng mà, cô nhớ đến Tiểu Đường Đậu đáng thương. Tiểu Đường Đậu từng nói, Phó Hàn Tranh rất ít khi đưa đón cô bé đi học, cũng rất ít khi tham gia hoạt động gia đình của cô bé, nhưng lần nào cũng đi tham gia với Tiểu Hàm, như vậy có coi là thiên vị không?

Phó Hàn Tranh nhìn người phụ nữ nhỏ bé ở ghế sau qua gương chiếu hậu, thấy lông mày của cô nhíu lại, trông có vẻ như hơi khó chịu. Anh khẽ nhếch môi, mở lời đồng ý: “Được thôi, chiều mai chúng ta cùng đi tham dự hoạt động gia đình của Tiểu Hàm."

Hướng Nam Tây vui mừng, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Hàn Tranh, cảm ơn anh."

Mộ Vi Lan đang thấy bất bình cho Tiểu Đường Đậu, hừ, Phó Hàn Tranh chết tiệt, trọng nam khinh nữ?

Tiểu Đường Đậu cũng là con ruột của anh, sao anh có thể đối xử tệ như vậy?

Nếu chuyện này để Tiểu Đường Đậu biết được, liệu cô bé sẽ buồn như thế nào?

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé bỗng dưng xuất hiện trong tâm trí cô, đôi mắt đỏ hoe và khóc lớn, trái tim cô đột nhiên đau nhói.

Khi về đến nhà họ Phó, vừa bước vào trong nhà, Tiểu Đường Đậu nhìn thấy Phó Hàn Tranh liền chạy chân trần tới bên cạnh, đôi bàn tay nhỏ ôm lấy đôi chân dài của anh: “Bố! Bố và Mộ Mộ sao bây giờ mới về, Đường Đậu nhớ hai người lắm!”

Phó Hàn Tranh ngồi xuống, xoa mặt cô con gái nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Con đang chơi gì với anh thế?”

“Đường Đậu đang xem phim hoạt hình với anh!”

Một lúc sau, Tiểu Hàm cũng chạy đến, sau khi gọi Hướng Nam Tây một tiếng lại ngước mặt gọi Phó Hàn Tranh: “Chú ơi, lớp hoạt động gia đình ngày mai của cháu chú có đi không?"

“Đi chứ.” Phó Hàn Tranh giơ bàn tay lên xoa đầu Tiểu Hàm.

Tiểu Đường Đậu bên cạnh lập tức cau mày: “Bố, tại sao bố lại đi tham gia lớp hoạt động của anh mà không đi của Đường Đậu?"

Phó Hàn Tranh mỉm cười: “Lần sau bố chắc chắn sẽ đi, có được không nào?"

"Không được, bố thật là thiên vị! Huh!"

Tiểu Đường Đậu chu môi, tâm hồn nhỏ bé như bị chấn thương, quay người bỏ chạy. Mộ Vi Lan nhất thời lo lắng, không biết dũng khí từ đâu tới, lạnh lùng nói: "Phó Hàn Tranh, anh thật quá đáng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.