Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 391: Ngọt ngào chết người



Sau khi dùng bữa tối xong, Mộ Vi Lan lên lầu trước và chuẩn bị hành lý cho Phó Hàn Tranh.

Lúc này cô mới nhận ra rằng cô không biết thành phổ anh đến có thời tiết như thế nào.

Cô chạy đến phòng làm việc tìm anh. “Hàn Tranh, anh định đến thành phố nào vậy? Em chuẩn bị quần áo cho anh." “Anh sẽ đến London và Dublin trước, nhưng sau đó đến thành phố nào nữa thì phải tùy xem tình hình, em cứ chuẩn bị vài bộ đi, không cần cẩn thận quá đâu.

Mộ Vi Lan dựa người vào giá sách, nhìn anh chăm chủ làm việc, lặng lẽ “ổ” một tiếng. "Vậy anh...cũng không biết bao giờ mới về “ít nhất phải nửa tháng."

Phó Hàn Tranh vừa dứt lời, anh đột nhiên để diện thoại xuống, quay đầu nhìn cô: "Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể

Mộ Vi Lan khẽ hừm

Phó Hàn Tranh gọi cô lại gần, kéo cô ngồi vào lòng anh, vòng tay qua ôm cô và nói: "Nếu trong thời gian này em cảm thấy buồn chán, hãy gọi Lục Hi Bảo đến chơi cùng em, được không?" “Không biết Hi Bảo đang bận việc gì, dạo này bạn em không liên lạc với nhau, hôm khác em sẽ tìm cô ấy đi ăn lẩu.

Nghe nói đến lầu, Phó Hàn Tranh nhíu mày: “Phụ nữ mang thai ăn lầu ít thôi, em có thể gọi Lục Hì Bảo đến nhà, dì Lan tự chuẩn bị lẩu cho bọn em ăn, như vậy sẽ sạch sẽ và tốt hơn ở bên ngoài rất nhiều." “Em biết rồi, em cũng không ăn nhiều, thỉnh thoảng mới ăn một lần. Kể từ sau khi em mang thai, em chưa ăn bữa lẩu nào cả."

Lúc này Phó Hàn Tranh mới hài lòng, nhưng lông mày anh vẫn cau có.

Mộ Vi Lan đưa tay sờ lên hàng lông mày cau có của anh, Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh vẫn không yên tâm, hay là anh để Từ Khôn ở lại." "Vậy anh phải làm sao?"

Anh còn có trợ lý khác" "Nữ trợ lý ngực to lớn trước đó".

Phó Hàn Tranh min cười: “Em ghen a?"

Mộ Vị Lan nói: "Cô nam quả nữ ở bên nước ngoài xa xôi, em tin anh, nhưng ai biết đối phương có ý định gì, hơn nữa anh thực sự quá thu hút người khác, ngộ nhớ nửa đêm cô ấy đến gõ cửa phòng anh, anh có gặp không? Nửa đêm nửa hôm, ở cùng một phòng.…..... "Được rồi, nữ trợ lý đó đã bị sa thải rồi."

Mộ Vĩ Lan có chút kinh ngạc: “Tại sao anh lại sa thải cô ấy?" “Cần có lý do sao? Bà Phó không thích, một lý do này thôi là đủ để sa thải rồi."

Mộ Vĩ Lan cảm thấy ấm áp trong lòng, cô dựa vào cổ anh và dịu dàng nói: "Mặc dù em rất thích anh làm như vậy, nhưng anh không sợ người khác nói anh là hôn quân sao?" “Anh cũng khá thích làm Chu U Vương.

Mộ Vi Lan mìm cười nói: "Vậy anh còn đi nước ngoài công tác. “Được, em không cho anh đi, anh không đi nữa." "Haizzz... em đùa thôi."

Phó Hàn Tranh vuốt ve mái tóc dài của cô: “Anh cũng đùa thôi." "Anh lại lừa em, Phó Hàn Tranh, anh bảo em sau này phải tin anh như thế nào, một ngày anh lừa em máy lần liền t

Tâm trạng Phó Hàn Tranh tốt hơn nhiều: "Đúng rồi, tìm được tùy phù hợp cho bà Cổ rồi, Tống Yến Trầm đã sắp xếp thời gian phẫu thuật" "Thật vậy sao? Tốt quá rồi." "Nếu em không yên tâm, anh kêu người đưa em đến Nam Thành với bà Cổ nhé? Anh thấy em và bạn gái của Tống Yến Trầm khả hợp nhau."

Trái tim của Mộ Vì Lan rất ấm áp, mặc dù thường ngày Phó Hàn Tranh không nói nhiều với cô về chuyện gia đình, nhưng anh luôn để ý đến cô, biết cô thích chơi với ai và thích qua lại với ai. “Anh đi nước ngoài hơn mười ngày, em mà đến Nam Thành nữa, chẳng phải Tiểu Đường Đậu sẽ rất có đơn sao? Có được tủy phù hợp, bà Cổ chắc sẽ không sao, hơn nữa còn có anh em và Diệp Hi ở bên cạnh bà ấy, nên em cũng không lo lắng về ca phẫu thuật của bà ấy lắm, em ở nhà chơi với Tiểu Đường Đậu “Cũng được, vậy em đừng chạy đi lung tung, nghe Tống Yến Trầm nói Ngụy Trần Vân vẫn chưa bắt được, em đến Nam Thành cũng không an toàn. Mô Vi Lan ôm cổ anh và nói: “Hàn Tranh, em bây giờ có gia đình, có anh và Tiểu Đường Đậu, em cảm thấy thế giới của mình dường như được lấp đầy. Sau khi bổ em chết, em luôn cảm thấy mình là người có độc nhất trên thế giới này, nhưng mà bây giờ bởi vì có anh, em không còn cô độc một mình nữa, cảm ơn anh"

Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Bà Phó, anh không chấp nhận lời cảm ơn suông.

Một vấn đề đầy nghiêm túc đột nhiên bị Phó Hàn Tranh dẫn dắt lệch lạc đi, Mộ Vi Lan đỏ mặt “Tay em vẫn còn mỏi đây."

Phó Hàn Tranh bế cô lên và bước ra khỏi phòng làm việc: “Thời gian tới anh sẽ không được ôm em, không được hôn em, không được chạm vào em. Nếu đêm này còn không được chạm vào em, anh thực sự sẽ chết" " "

Tại sao về phương diện này Phó Hàn Tranh lại như thể bị nghiện vậy!

Đối với Phó Hàn Tranh mà nói, một người đàn ông đã được làm chuyện ấy mà có thể dừng lại thì chắc chắn là có vấn đề. Nửa đêm, Từ Khôn gọi điện thoại tới.

Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng xuống giường, cấm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ. “Hai lão già Trương Vũ và Khương Hoài Xương thế nào rồi?” "Đã bị bắt đi rồi, chắc chắn sẽ không thể ra ngoài được ngay, và cũng không thể phá vỡ được kế hoạch của chúng ta đâu" “Ừm, nhớ cử người theo dõi canh chừng.

Sau khi Phó Hàn Tranh cúp điện thoại, anh trở về phòng ngủ và ôm hôn Mộ Vi Lan. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net

Sáng sớm hôm sau, Mộ Vi Lan đưa Phó Hàn Tranh đến sân bay.

Từ Khôn và lão Lưu xuống xe trước, đợi bên ngoài xe, để lại không gian trống trong xe cho hai người họ.

Mộ Vi Lan dặn dò Phó Hàn Tranh: “Dạ dày của anh không tốt, em đã đề sẵn thuốc đau dạ dày và thuốc cảm trong vali của anh, nếu anh không tìm thấy, anh nhớ nhớ trợ lý Từ tìm giúp anh" "Um." “Còn nữa, khi der London, anh nhớ gọi điện cho em đấy" “Được rồi, nhưng mà bên đó chênh lệch múi giờ tám tiếng, em có chắc muốn anh gọi cho em không? Đánh thức em, em không nổi giận ư?"

Mộ Vi Lan lầm bầm: “Em cũng không có tính nóng giận khi mới tỉnh dậy, anh nhất định phải gọi cho em, anh nghe rõ chưa?"

Giọng điệu của cô có chút ngang ngược, nhưng khi lọt vào tai Phó Hàn Tranh lại vô cùng dễ chịu. “Nghe rõ rồi, bà Phó

Phó Hàn Tranh kéo cô vào lòng và ôm cô.

Một cái ôm âu yếm khi tạm biệt có sức mạnh hơn bất cứ điều gì khác. “Bà Phó, anh phải đi đây, sắp không kịp nữa rồi." "Um."

Phó Hàn Tranh đang định xuống xe, Mộ Vi Lan gọi anh lại: “Anh chào tạm biệt vợ mình như thế đấy à?

Con người này, có phải đã quên mất điều gì đó không?

Phó Hàn Tranh nhất thời không kịp phản ứng, môi anh đột nhiên nóng ấm. Mộ Vì Lan ôm cổ anh, dịu dàng hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Phó Hàn Tranh ôm lấy sau gáy cô, và đáp lại cô một nụ hôn thật sâu.

Hai người chạm trán nhau, hơi thở hồn hiền.

Giọng nói của người đàn ông có chút khăn khăn: “Tạm biệt như vậy đã đủ chưa?" “Ừm, ít ra phải như vậy".

||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||

Mộ Vĩ Lan cảm thấy mình hơi làm nũng, nhưng nghĩ đến việc Phó Hàn Tranh sẽ xa cô lâu như vậy, cô lại muốn ôm anh và hôn anh.

Phó Hàn Tranh lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Chăm sóc tốt cho bản thân. “Anh cũng vậy.

Sau khi tiễn Phó Hàn Tranh rời đi, Mộ Vi Lan vô cùng buồn chán.

Cô liên lạc với Lục Hì Bảo, nhưng thời gian này Lục Hì Bảo đang bận viết luận văn tốt nghiệp, Mộ Vi Lan cũng ngại gọi cô đến nhà chơi.

Vào chín giờ tối mỗi ngày, Phó Hàn Tranh đều sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng tôi nay đã hơn chín rười rồi mà vẫn chưa có cuộc điện thoại nào gọi đến,

Mộ Vi Lan gọi diện cũng không có ai nghe máy.

Ông Phó đột nhiên từ trên lầu đi xuống, gõ cửa phòng ngủ của Mộ Vi Lan. "Vi Lan, con ngủ chưa?" “Bố? Có chuyện gì vậy?" "Hàn Tranh đi công tác ở nước nào Tây Âu?” “Hôm qua nói là đang ở Ý

Ông Phó nói: “Vừa nãy tin tức đưa tin, ý xảy ra cuộc nổ súng khủng bố, Ý là đất nước thường xuyên không yên bình, ta có chút lo lắng.

Mộ Vi Lan run rẩy, cô lập tức cầm điện thoại và ra khỏi giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.