Trong phòng ngủ chính, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan nằm ngủ ở hai bên trái phải, Tiểu Đường Đậu nằm ngủ giữa hai người.
Sắc mặt hai người lớn không được tốt, nhưng cô bé ở giữa lại rất vui vẻ. Một lúc ôm Phó Hàn Tranh, một lúc lại quay người hôn Mộ Vi Lan, vô cùng ồn ào.
Không biết tại vì sao, Mộ Vi Lan đã hoàn toàn mất ngủ.
Rõ ràng hôm nay không có Phó Hàn Tranh "động tay động chân", cô phải ngủ nhanh hơn mới đúng, nhưng bây giờ hai mắt cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà, nghĩ đến việc sáng mai đến Phó Thị báo danh, cô khá đau đầu.
Lẽ nào...mới có mấy ngày, cô đã quen với việc Phó Hàn Tranh ôm cô ngủ?
Không thể nào, không thể nào.
Sau khi Tiểu Đường Đậu ngủ, Mộ Vi Lan mới nhắm mắt và ngủ thiếp đi. Khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu, đột nhiên có một hơi thở bên tai cô, cô tưởng là Tiểu Đường Đậu, vô thức đưa tay sờ lên “khuôn mặt nhỏ” và "cái miệng nhỏ" của "Tiểu Đường Đậu", cô còn thì thầm: “Đường Đậu, đừng ồn nữa, mau ngủ đi, ngoan."
Cô quay người, ôm chặt “Tiểu Đường Đậu”, muốn để "cô bé" yên lặng một chút, nhưng khi tay cô vỗ vào cặp mông săn chắc của người đàn ông, cô bừng tỉnh, đôi mắt lập tức mở ra, cô ôm đâu phải đứa bé nhỏ! Rõ ràng là đang ôm đứa bé lớn!
Cô cô...cô vừa sờ mông Phó Hàn Tranh...!
Mộ Vi Lan suýt nữa hét lên, Phó Hàn Tranh đưa tay miệng cô lại, hạ thấp giọng cảnh cáo: "Cô muốn đánh thức Tiểu Đường Đậu à?"
"Um..." Cô vùng vẫy: “Phó Hàn Tranh...anh làm gì đấy...bỏ tôi ra..."
Đường Đậu đã nằm sang bên cạnh hai người từ khi nào vậy?
Khi Phó Hàn Tranh thả cô ra, cô cau mày và đang định nói, nhưng đột nhiên môi cô nóng bỏng, sau đó một cơ thể nặng đè lên người cô.
Mộ Vi Lan sợ hãi, người đàn ông này muốn làm gì?!
Tiểu Đường Đậu vẫn còn đang ngủ bên cạnh...
Cô nắm chặt tay, cố gắng nhẹ nhàng đẩy bộ ngực nóng bỏng của anh ra, và nói nhỏ: “Sẽ đánh thức Đường Đậu đấy....anh mau buông tôi ra...ừm...Phó Hàn Tranh...!"
Khi cô gọi “Phó Hàn Tranh”, âm thanh hơi vút lên, mềm mại, không giống như đang chống cự mà giống như là đang nũng nịu, càng khiến người đàn ông khao khát hơn.
Phó Hàn Tranh là một người đàn ông có ham muốn bình thường, vừa nãy Mộ Vi Lan ôm anh và sờ lên mông anh, anh đã sớm có phản ứng.
Và lúc này, anh lại không ngừng nghĩ đến chuyện tối nay Mộ Vi Lan ở bữa tiệc của Thẩm Uyển Yêu. Khi cô ra khỏi bể bơi, thân hình quyến rũ lấp ló sau chiếc váy ướt. Người phụ nữ này thường ngày ăn mặc giản dị, che đi phần lớn thân hình thon thả của cô. Nhưng bây giờ, người phụ nữ bên dưới chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, còn bị anh cởi ra một nửa, thân hình mảnh khảnh với những đường cong nhấp nhô hiện ra trước mắt anh...
Phó Hàn Tranh hôn cô sâu hơn, Mộ Vi Lan chỉ cảm thấy không khí trong ngực mình sắp cạn kiệt. Cô yếu đuối và tê liệt, cho đến khi đôi bàn tay lạnh của người đàn ông ôm lấy bộ ngực mềm mại của cô...
Mộ Vi Lan hoảng loạn: “Phó Hàn Tranh...mau buông tôi ra..."
Còn tiếp tục hôn, tiếp tục sờ, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!
Chưa kể đến mối quan hệ của hai người chỉ là giả, Tiểu Đường Đậu vẫn còn đang nằm bên cạnh, cô không biến thái như thế!
Phó Hàn Tranh dường như cũng không thực sự muốn ăn cô, anh ấn cô vào trong lòng, nghiến răng cảnh cáo: “Đừng giẫy dụa!"
Mộ Vi Lan bị anh làm cho choáng váng, ngoan ngoãn nghe lời không dám động đậy. Nhưng anh bất ngờ lăn ra khỏi giường, cô vẫn còn chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm lấy eo cô và sải bước vào phòng tắm.
Đây...đây là muốn ôm cô vào phòng tắm để làm sao?!
Khi bước vào phòng tắm, Phó Hàn Tranh áp cô vào cửa, nắm lấy tay cô đặt xuống bên dưới người anh!
Trong tay Mộ Vi Lan giống như đang cầm một ngọn núi lửa, nóng đến mức có thể đốt cháy cô.
“Anh...anh muốn làm gì?!"
Khuôn mặt anh nghiêm túc, đôi mắt đen sâu thẳm hơn, và cơn lốc đen trong mắt anh dường như có thể hút cô vào. Hơi thở của anh trêu chọc bên tai cô và chậm rãi nói: “Cô tự gây rắc rối, cô giải quyết."
Rõ ràng là anh ôm Tiểu Đường Đậu sang bên cạnh, sao bây giờ lại biến thành cô khiêu khích anh trước?
Nhưng mà, đây không phải là vấn đề chính. “Con quái thú" của Phó Hàn Tranh sợ rằng sẽ không tha cho cô...
Mộ Vi Lan run rẩy, hai hàm răng va vào nhau: “Giải, giải quyết như thế nào?"
Đôi mắt đen tối của anh nhìn xuống đôi môi hồng mềm mại của cô, dùng ngón tay véo cằm cô: “Dùng miệng, hay là dùng tay, tự cô chọn đi."
Cô có thể không chọn cái nào không?
Anh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh lùi tay xuống, chạm vào khu vực nhạy cảm nhất của cô: “Hoặc là cô có thể trực tiếp dùng cái bên dưới, tôi cũng không ngại đâu."
Không...
Mộ Vi Lan thò đôi bàn tay trắng trẻo ra, khuôn mặt nhăn nhó và gắn ra một từ: “Tay..."
Mộ Vi Lan không thể nhớ được quá trình đó rốt cuộc chấn động đến cỡ nào. Ngày hôm sau thức dậy, cũng may là Phó Hàn Tranh đã dậy sớm và không ở trong phòng ngủ, nếu không cô chắc chắn sẽ muốn chui xuống lỗ.
Sau khi tắm rửa, cô vừa xuống cầu thang đã thấy người đàn ông ngồi dưới ánh nắng ban mai dịu nhẹ, từ tốn ăn sáng.
Mộ Vi Lan bất giác nhớ đến khuôn mặt đầy dục vọng tối qua của anh, rõ ràng là không trong sáng nhưng mà chết tiệt, cô lại thấy Phó Hàn Tranh quyến rũ chết người.
Cô vô thức siết chặt lòng bàn tay phải, không biết có phải là ảo giác hay là hay cô thấy nóng. Lòng bàn tay phải của cô lại nóng bỏng, giống như...trong phòng tắm tối qua.
Cô nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu, rũ bỏ những suy nghĩ xấu xa trong đầu rồi từ từ đi xuống cầu thang.
Cô chào anh như thường lệ: “Chào buổi sáng."
Phó Hàn Tranh ngước nhìn cô, ánh mắt sâu thẩm khiến mặt cô nóng bừng.
Cô nhìn xung quanh, không thấy Tiểu Đường Đậu: “Tiểu Đường Đậu đâu?”
"Đang ngủ.”
"Nhưng...nhưng chẳng phải tối qua Đường Đậu ngủ ở trong phòng chúng ta sao?"
Tay cầm con dao và nĩa của Phó Hàn Tranh khựng lại một chút: “Tiểu Đường Đậu có thói quen mộng du, tối qua chạy về phòng của mình rồi."
Người đàn ông này...cũng thực sự là nghiêm túc khi nói chuyện đùa! Sợ là anh nửa đêm đã ôm Tiểu Đường Đậu về phòng thì đúng hơn!
Nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn không có chút cảm xúc nào, cúi đầu tiếp tục dùng bữa sáng.
Mộ Vi Lan ngồi xuống. Khi rót sữa, tay cô trượt xuống và chiếc cốc rơi xuống bàn, phát ra một âm thanh chói tai. Mộ Vi Lan tê dại, cô đang căng thẳng cái quái gì chứ?
Người đàn ông từ từ cắt miếng trứng rán trên đĩa, đôi mắt đen liếc nhẹ xuống tay cô, bình thản thốt ra hai từ: “Tay run?"
Rõ ràng là hai từ lạnh lùng đến mức không có cảm xúc, nhưng nó lại đầy ám muội.
Mộ Vi Lan suýt nữa phun ra máu.
Nhưng mà...tay cô dường như...đúng là có chút run...
Dù sao thì đêm qua..cô đã giúp anh giải quyết gần hai tiếng đồng hồ... Cô cảm thấy khô miệng, có chút hoảng loạn đứng dậy nói: “Tôi vào bếp rót nước uống." Người đàn ông ngồi trên bàn ăn dùng bữa, chăm chú nhìn bóng lưng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.