Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 406: Bà Phó vùng lên làm chủ...



Phó viện trường từ trong phòng đi ra, thấy Giang Thanh Việt và Lục Hì Bào đứng ở cửa, vội vàng cười nói: “Bác sĩ Lục, hôm nay cháu tôi đã mạo phạm đến cô, cô đừng giận nhé, tôi sẽ giúp cô dạy dỗ nó! Tháng thóc thổi tha này! Nó muốn ăn đập đây mà!"

Lục Hì Bảo trợn tròn mắt, cô không dám tin phó viện trường không những không sa thải hai người, mà còn xin lỗi cô!

Giang Thanh Việt kéo tay Lục Hi Bảo và nhẹ nhàng nói: “Đi thôi."

Lục Hì Bảo không quen lễ phép cúi đầu chào phó viện trưởng: “Phó viện trường, chúng tôi đi trước đây!" "Duoc duoc duoc, di di."

Trên đường quay trở về văn phòng, Lục Hi Bảo tôi mò hỏi: “Anh nói với phó viện trường như thế nào vậy? Sao ông ấy lại đứng về phía chúng ta l

Giang Thanh Việt phân tích: “Chuyện này vốn dĩ là do Phạm kiến sai trước, nếu chúng ta truy cứu, Phạm Chương 406: Bà Phó vùng lên làm chủ...

Phó viện trường từ trong phòng đi ra, thấy Giang Thanh Việt và Lục Hì Bào đứng ở cửa, vội vàng cười nói: “Bác sĩ Lục, hôm nay cháu tôi đã mạo phạm đến cô, cô đừng giận nhé, tôi sẽ giúp cô dạy dỗ nó! Tháng thóc thổi tha này! Nó muốn ăn đập đây mà!"

Lục Hì Bảo trợn tròn mắt, cô không dám tin phó viện trường không những không sa thải hai người, mà còn xin lỗi cô!

Giang Thanh Việt kéo tay Lục Hi Bảo và nhẹ nhàng nói: “Đi thôi."

Lục Hì Bảo không quen lễ phép cúi đầu chào phó viện trưởng: “Phó viện trường, chúng tôi đi trước đây!" "Duoc duoc duoc, di di."

Trên đường quay trở về văn phòng, Lục Hi Bảo tôi mò hỏi: “Anh nói với phó viện trường như thế nào vậy? Sao ông ấy lại đứng về phía chúng ta l

Giang Thanh Việt phân tích: “Chuyện này vốn dĩ là do Phạm kiến sai trước, nếu chúng ta truy cứu, Phạm Kiến cũng sẽ không yên ổn. Phó viện trưởng sợ xảy ra chuyện, nên đương nhiên muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có "

Ô cũng phải. Nhưng mà tên Phạm Kiến đổi Thật sự quá ghê tởm! Em muốn đánh hắn ta một trận Cho hắn ta biến thành đầu heo!"

Giang Thanh Việt củi nhìn người phụ nữ nhỏ bé tức giận, phổng mồm trợn má, trông rất đáng yêu.

Anh cong môi, dịu dàng nói: “Nếu em thật sự muốn làm như vậy, đợi hắn ta xuất viện, anh sẽ sai người đi chào hỏi hắn ta trong ngõ, bịt mặt hắn lại, em muốn đánh bao lâu cũng được." “Thôi bỏ đi! Chúng ta không nên làm việc phạm pháp!"

Lục Hi Bảo cắn môi, cô hơi lo sợ, vô thức ngắng đầu nhìn Giang Thanh Việt và khẽ hỏi: "Chắc anh không phải là ông chủ xã hội đen đấy chứ?" “Em có thấy ông chủ xã hội đen nào giống anh không?"

Lục Hi Bảo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuần tú của anh, cô lắc đầu. Trong ấn tượng của cô, ông chủ xã hội đen sẽ đeo dây chuyền vàng lớn và đồng hồ, mặc áo sơ mi hoa, quần bó sát và giày tây,

Còn người đàn ông trước mặt cỏ, khí chất thanh Kiến cũng sẽ không yên ổn. Phó viện trưởng sợ xảy ra chuyện, nên đương nhiên muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có "

Ô cũng phải. Nhưng mà tên Phạm Kiến đổi Thật sự quá ghê tởm! Em muốn đánh hắn ta một trận Cho hắn ta biến thành đầu heo!"

Giang Thanh Việt củi nhìn người phụ nữ nhỏ bé tức giận, phổng mồm trợn má, trông rất đáng yêu.

Anh cong môi, dịu dàng nói: “Nếu em thật sự muốn làm như vậy, đợi hắn ta xuất viện, anh sẽ sai người đi chào hỏi hắn ta trong ngõ, bịt mặt hắn lại, em muốn đánh bao lâu cũng được." “Thôi bỏ đi! Chúng ta không nên làm việc phạm pháp!"

Lục Hi Bảo cắn môi, cô hơi lo sợ, vô thức ngắng đầu nhìn Giang Thanh Việt và khẽ hỏi: "Chắc anh không phải là ông chủ xã hội đen đấy chứ?" “Em có thấy ông chủ xã hội đen nào giống anh không?"

Lục Hi Bảo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuần tú của anh, cô lắc đầu. Trong ấn tượng của cô, ông chủ xã hội đen sẽ đeo dây chuyền vàng lớn và đồng hồ, mặc áo sơ mi hoa, quần bó sát và giày tây,

Còn người đàn ông trước mặt cỏ, khí chất thanh cao thuần khiết, trông giống như một người mẫu nam, nhìn thế nào cũng không giống là xã hội đen.

Lục Hì Bào mím môi nói: “Mặc dù anh là bạn trai của em, nhưng em cảm thấy mình không hiểu anh chứt nào.

Giang Thanh Việt dịu dàng nhìn cô: “Sau này sẽ có thời gian để em tìm hiểu anh. Nếu em lo lắng anh thường xuyên làm chuyện phạm pháp thì không cần thiết, bởi vì anh không bao giờ làm chuyện phạm pháp."

Sau khi tan làm, Phó Hàn Tranh nhận được cuộc gọi từ Giang Thanh Việt. “Trong mẫu đồ ăn anh đưa đến có chưa mifepristone."

Phó Hàn Tranh khẽ cau mày: “Mifepristone là cái gi?"

Giang Thanh Việt: "Mifepristone là thành phần chính của thuốc phá thai, tỷ lệ loại bỏ thai cao đến 90%."

Biệt thự của nhà họ Phó, cao thuần khiết, trông giống như một người mẫu nam, nhìn thế nào cũng không giống là xã hội đen.

Lục Hì Bào mím môi nói: “Mặc dù anh là bạn trai của em, nhưng em cảm thấy mình không hiểu anh chứt nào.

Giang Thanh Việt dịu dàng nhìn cô: “Sau này sẽ có thời gian để em tìm hiểu anh. Nếu em lo lắng anh thường xuyên làm chuyện phạm pháp thì không cần thiết, bởi vì anh không bao giờ làm chuyện phạm pháp."

Sau khi tan làm, Phó Hàn Tranh nhận được cuộc gọi từ Giang Thanh Việt. “Trong mẫu đồ ăn anh đưa đến có chưa mifepristone."

Phó Hàn Tranh khẽ cau mày: “Mifepristone là cái gi?"

Giang Thanh Việt: "Mifepristone là thành phần chính của thuốc phá thai, tỷ lệ loại bỏ thai cao đến 90%."

Biệt thự của nhà họ Phó, Sau khi về đến nhà, Phó Hàn Tranh không thấy Mã Vi Lan và Tiểu Đường Đầu "Tiểu Lan và Tiểu Đường Đậu đâu?"

Dì Lan nói: "Bà chủ và lái xe đi đón Tiểu Đường Đậu rồi, vẫn chưa quay về

Phó Hàn Tranh “Ừm” một tiếng, tháo đồng hồ đeo tay xuống.

Hướng Nam Tây đã đón Tiểu Hàm trở về.

Hướng Nam Tây cười nói: “Hàn Tranh hôm nay tan làm sớm thế."

Tiểu Hàm chào một tiếng "chú", Phó Hàn Tranh xoa đầu cậu bé và nói: “Tiểu Hàm tự mình chơi một lát đi, chủ có chuyện muốn nói với mẹ cháu" "Vâng!” 

Sau khi Tiểu Hằm rời đi, Hướng Nam Tây nhìn anh và hỏi: “Anh muốn gì với tôi?"

Ảnh mắt của Phó Hàn Tranh trở nên sắc bén, đối mắt đen của anh lạnh lùng nhìn cô ta, khiến Hướng

Nam Tây kinh ngạc. “Anh, mắt của anh...có thể nhìn thấy rồi à?" "Vừa mới hồi phục"

Sắc mặt Hướng Nam Tây tái nhợt: “Vừa vừa mới Sau khi về đến nhà, Phó Hàn Tranh không thấy Mã Vi Lan và Tiểu Đường Đầu "Tiểu Lan và Tiểu Đường Đậu đâu?"

Dì Lan nói: "Bà chủ và lái xe đi đón Tiểu Đường Đậu rồi, vẫn chưa quay về

Phó Hàn Tranh “Ừm” một tiếng, tháo đồng hồ đeo tay xuống.

Hướng Nam Tây đã đón Tiểu Hàm trở về.

Hướng Nam Tây cười nói: “Hàn Tranh hôm nay tan làm sớm thế."

Tiểu Hàm chào một tiếng "chú", Phó Hàn Tranh xoa đầu cậu bé và nói: “Tiểu Hàm tự mình chơi một lát đi, chủ có chuyện muốn nói với mẹ cháu" "Vâng!”

Sau khi Tiểu Hằm rời đi, Hướng Nam Tây nhìn anh và hỏi: “Anh muốn gì với tôi?"

Ảnh mắt của Phó Hàn Tranh trở nên sắc bén, đối mắt đen của anh lạnh lùng nhìn cô ta, khiến Hướng

Nam Tây kinh ngạc. “Anh, mắt của anh...có thể nhìn thấy rồi à?" "Vừa mới hồi phục"

Sắc mặt Hướng Nam Tây tái nhợt: “Vừa vừa mới hồi phục? Sao anh không nói cho chúng tôi biết, bố, bố vẫn chưa biết phải không?"

Phó Hàn Tranh dường như không có kiên nhẫn với cô ta, anh nói thẳng: "Chị dâu, trước giờ tôi đều nhẫn nhịn cô đối phó với Tiểu Lan, chỉ cần cô không làm ra chuyện gì thất đức, tôi sẽ nhắm mắt bỏ qua, nhưng đó là vì khi anh cả trút hơi thở cuối cùng, anh nắm lấy tay tôi và dặn dò tôi phải chăm sóc tốt cho cô, không được đối xử tệ bạc với mẹ con cô

Hướng Nam Tây nuốt nước bịt, giọng nói khẽ run: "Hàn Tranh...anh, anh bỗng dưng nói những điều này là có ý gì?"

Giọng nói của Phó Hàn Tranh vô cùng lạnh lùng: “Tối qua tôi đã tận mắt nhìn thấy cô bỏ thuốc vào trong đồ ăn đêm của Tiểu Lan, tôi đã điều tra, thuốc cô bỏ vào là thuốc phá thai. Vì vậy, cô còn muốn ngụy biên gì nữa không?"



Hướng Nam Tây siết chặt nắm tay: “Tôi không có gì để ngụy biện cả."

Phó Hàn Tranh cũng không muốn nói nhiều thêm với cô ta, anh quay lưng lại với cô ta, kéo cà vạt áo, giọng nói rất lãnh đạm: "Dọn ra khỏi nhà họ Phó đi."

Toàn thân Hướng Nam Tây run rẩy, cô ta cắm sâu đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay, sắc mặt tái nhợt, hồi phục? Sao anh không nói cho chúng tôi biết, bố, bố vẫn chưa biết phải không?"

Phó Hàn Tranh dường như không có kiên nhẫn với cô ta, anh nói thẳng: "Chị dâu, trước giờ tôi đều nhẫn nhịn cô đối phó với Tiểu Lan, chỉ cần cô không làm ra chuyện gì thất đức, tôi sẽ nhắm mắt bỏ qua, nhưng đó là vì khi anh cả trút hơi thở cuối cùng, anh nắm lấy tay tôi và dặn dò tôi phải chăm sóc tốt cho cô, không được đối xử tệ bạc với mẹ con cô

Hướng Nam Tây nuốt nước bịt, giọng nói khẽ run: "Hàn Tranh...anh, anh bỗng dưng nói những điều này là có ý gì?"

Giọng nói của Phó Hàn Tranh vô cùng lạnh lùng: “Tối qua tôi đã tận mắt nhìn thấy cô bỏ thuốc vào trong đồ ăn đêm của Tiểu Lan, tôi đã điều tra, thuốc cô bỏ vào là thuốc phá thai. Vì vậy, cô còn muốn ngụy biên gì nữa không?"

Hướng Nam Tây siết chặt nắm tay: “Tôi không có gì để ngụy biện cả."

Phó Hàn Tranh cũng không muốn nói nhiều thêm với cô ta, anh quay lưng lại với cô ta, kéo cà vạt áo, giọng nói rất lãnh đạm: "Dọn ra khỏi nhà họ Phó đi."

Toàn thân Hướng Nam Tây run rẩy, cô ta cắm sâu đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay, sắc mặt tái nhợt, “Anh vì Mô Vi Lan mà đuổi tôi đi “Đây chỉ là một lời đề nghị, nếu cô không chấp nhận, thì dừng trách tôi đuổi có đ

Sau khi bỏ lại những lời nói lạnh lùng vô tình, anh đi thẳng lên lầu.

Hướng Nam Tây nhìn bóng lưng nghiêm nghị của Phó Hàn Tranh dần xa khỏi tầm mắt, cô ta nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, toàn thân phát lạnh!

Phó Hàn Tranh lại muốn đuổi cô ta đi!

Trong sân vang lên tiếng xe ô tô, sau đó là giọng nói vui vẻ của Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu.

Hướng Nam Tây nhanh chóng lau nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô ta có thể thảm hại, nhưng tuyệt đối không được thảm hại trước mặt Mộ Vi Lan!

Đến bữa tối, Hướng Nam Tây chủ động nói với ông Phó muốn dọn ra ở riêng.

Ông Phó sửng sốt: "Sao tự nhiên lại muốn dọn ra ngoài? Con dọn ra ngoài, chăm sóc Tiểu Hàm cũng không tiên"

Tiểu Hàm ngồi bên cạnh Hướng Nam Tây cũng cầu xin; "Mẹ, mẹ đừng chuyển ra ngoài sông có được “Anh vì Mô Vi Lan mà đuổi tôi đi “Đây chỉ là một lời đề nghị, nếu cô không chấp nhận, thì dừng trách tôi đuổi có đ

Sau khi bỏ lại những lời nói lạnh lùng vô tình, anh đi thẳng lên lầu.

Hướng Nam Tây nhìn bóng lưng nghiêm nghị của Phó Hàn Tranh dần xa khỏi tầm mắt, cô ta nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, toàn thân phát lạnh!

Phó Hàn Tranh lại muốn đuổi cô ta đi!

Trong sân vang lên tiếng xe ô tô, sau đó là giọng nói vui vẻ của Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu.

Hướng Nam Tây nhanh chóng lau nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô ta có thể thảm hại, nhưng tuyệt đối không được thảm hại trước mặt Mộ Vi Lan!

Đến bữa tối, Hướng Nam Tây chủ động nói với ông Phó muốn dọn ra ở riêng.

Ông Phó sửng sốt: "Sao tự nhiên lại muốn dọn ra ngoài? Con dọn ra ngoài, chăm sóc Tiểu Hàm cũng không tiên"

Tiểu Hàm ngồi bên cạnh Hướng Nam Tây cũng cầu xin; "Mẹ, mẹ đừng chuyển ra ngoài sông có được không?"

Khi Hương Nam Tây nghĩ đến thời gian sau này gặp Tiểu Hàm có thể sẽ ít đi nhiều, trái tim cô ta đầu

Cô ta vô thức nhìn Phó Hàn Tranh, hy vọng anh có thể buông tha, hy vọng anh niệm tình cũ mà bỏ qua cho cô ta lần này, nhưng anh vẫn phớt lờ cô ta, thậm chỉ còn không thèm nhìn cô ta.

Mộ Vì Lan lại rất muốn Hướng Nam Tây chuyển ra ngoài sống, nhưng đứng ở góc độ của Tiểu Hàm, nếu Hướng Nam Tây chuyển đi, Tiểu Hàm có thể sẽ càng cô đơn hơn. 

Phó Hàn Tranh im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: “Bố, nếu chị dâu đã muốn chuyển ra ngoài, bố cũng đừng níu giữ nữa. Chị dâu cũng có cuộc sống riêng của mình, nhà họ Phó chúng ta không thể cản trở chị ấy được. Anh hai đã ra đi nhiều năm rồi, chị dâu còn trẻ, chị ấy cũng cần phải có cuộc sống độc lập riêng rồi."

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Hướng Nam Tây tái nhợt. ý của Phó Hàn Tranh đã rất rõ ràng, ngụ ý của anh là cô ta có thể tái hôn, không nên ở lại nhà họ Phó nữa.

Còn ông Phó lại tưởng rằng Hướng Nam Tây có như vậy, nên cũng không níu giữ cô ta lại. Dù suy không?"

Khi Hương Nam Tây nghĩ đến thời gian sau này gặp Tiểu Hàm có thể sẽ ít đi nhiều, trái tim cô ta đầu

Cô ta vô thức nhìn Phó Hàn Tranh, hy vọng anh có thể buông tha, hy vọng anh niệm tình cũ mà bỏ qua cho cô ta lần này, nhưng anh vẫn phớt lờ cô ta, thậm chỉ còn không thèm nhìn cô ta.

Mộ Vì Lan lại rất muốn Hướng Nam Tây chuyển ra ngoài sống, nhưng đứng ở góc độ của Tiểu Hàm, nếu Hướng Nam Tây chuyển đi, Tiểu Hàm có thể sẽ càng cô đơn hơn.

Phó Hàn Tranh im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: “Bố, nếu chị dâu đã muốn chuyển ra ngoài, bố cũng đừng níu giữ nữa. Chị dâu cũng có cuộc sống riêng của mình, nhà họ Phó chúng ta không thể cản trở chị ấy được. Anh hai đã ra đi nhiều năm rồi, chị dâu còn trẻ, chị ấy cũng cần phải có cuộc sống độc lập riêng rồi."

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Hướng Nam Tây tái nhợt. ý của Phó Hàn Tranh đã rất rõ ràng, ngụ ý của anh là cô ta có thể tái hôn, không nên ở lại nhà họ Phó nữa.

Còn ông Phó lại tưởng rằng Hướng Nam Tây có như vậy, nên cũng không níu giữ cô ta lại. Dù suy sao thì Hàn Dự đã ra đi nhiều năm rồi, cô ta muốn tìm người khác, đương nhiên ông Phó cũng không phản đói. "Được, ra ngoài sống cũng rất tốt. Tiểu Hàm ở đây, con không cần phải lo lắng. Nếu con nhớ Tiểu Hàm có thể thường xuyên về nhà thăm nó, khi nào con muốn quay về ở thì về lúc ấy. Còn nếu Tiểu Hàm nhớ mẹ, con cũng có thể đón Tiểu Hàm qua ở với con vài hôm. Mặc dù chuyển ra ngoài, nhưng vẫn cùng một thành phố, rất thuận tiên"

Hướng Nam Tây gật đầu, cúi gằm mặt xuống, nin nhịn không để rơi nước mắt.

Đến tối, sau khi Mộ Vi Lan tắm xong, cô leo lên giường.

Phó Hàn Tranh tựa vào đầu giường đọc văn kiện, cô lại gần và nói: "Anh có cảm thấy hôm nay chị dâu rất bất thường không? Chị ta lại muốn chuyển ra ngoài “Có thể chị dâu có đối tượng trong lòng rồi thì sao? Cô ta sống ở nhà họ Phó, quả thực không tiện."

Mộ Vĩ Lan cau mày nói: “Em không nghĩ như vậy, rõ rằng chị ta có tình cảm sâu đậm với anh, sao có thể có đối tượng khác được sao thì Hàn Dự đã ra đi nhiều năm rồi, cô ta muốn tìm người khác, đương nhiên ông Phó cũng không phản đói. "Được, ra ngoài sống cũng rất tốt. Tiểu Hàm ở đây, con không cần phải lo lắng. Nếu con nhớ Tiểu Hàm có thể thường xuyên về nhà thăm nó, khi nào con muốn quay về ở thì về lúc ấy. Còn nếu Tiểu Hàm nhớ mẹ, con cũng có thể đón Tiểu Hàm qua ở với con vài hôm. Mặc dù chuyển ra ngoài, nhưng vẫn cùng một thành phố, rất thuận tiên"

Hướng Nam Tây gật đầu, cúi gằm mặt xuống, nin nhịn không để rơi nước mắt.

Đến tối, sau khi Mộ Vi Lan tắm xong, cô leo lên giường.

Phó Hàn Tranh tựa vào đầu giường đọc văn kiện, cô lại gần và nói: "Anh có cảm thấy hôm nay chị dâu rất bất thường không? Chị ta lại muốn chuyển ra ngoài “Có thể chị dâu có đối tượng trong lòng rồi thì sao? Cô ta sống ở nhà họ Phó, quả thực không tiện."

Mộ Vĩ Lan cau mày nói: “Em không nghĩ như vậy, rõ rằng chị ta có tình cảm sâu đậm với anh, sao có thể có đối tượng khác được Tình cảm sâu dâm?

Phó Hàn Tranh đặt tập văn kiện xuống, lật người và đè lên người cô, anh vuốt ve mái tóc của cô và nói: "Bà Pho, em đừng tùy tiện đổ oan cho anh như thế"

Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ có bất kỳ tình cảm nào khác với Hướng Nam Tây ngoài tình cảm gia đình. "Em chỉ cảm thấy kỳ lạ, rất kỳ lạ.

Mộ Vi Lan vẫn đang suy nghĩ chuyện ấy, Phó Hàn Tranh khẽ nói: "Cô ta muốn dọn ra ngoài, người vui nhất phải là em mới đúng. Em quan tâm lý do cô ta dọn ra ngoài làm gì, cô ta đi rồi, không có ai trong gia đình này đối đầu với em nữa."

Mộ Vi Lan bật cười: "Cũng phải, cuối cùng em cũng có thể vùng lên làm chủ rồi!"

Phó Hàn Tranh nắm lấy cánh tay đang gió ra của cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng: "Vùng lên làm chủ? Muốn vùng lên làm chủ sao em không nói sớm cho anh biết, em nói sớm anh nhất định sẽ giúp em toại nguyên: "HU?"

Mộ Vị Lan vẫn mơ hổ không hiểu anh có ý gì, Phó Hàn Tranh đã nhấc bổng cô lên, nữ trên nam dưới... Tình cảm sâu dâm?

Phó Hàn Tranh đặt tập văn kiện xuống, lật người và đè lên người cô, anh vuốt ve mái tóc của cô và nói: "Bà Pho, em đừng tùy tiện đổ oan cho anh như thế"

Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ có bất kỳ tình cảm nào khác với Hướng Nam Tây ngoài tình cảm gia đình. "Em chỉ cảm thấy kỳ lạ, rất kỳ lạ.

Mộ Vi Lan vẫn đang suy nghĩ chuyện ấy, Phó Hàn Tranh khẽ nói: "Cô ta muốn dọn ra ngoài, người vui nhất phải là em mới đúng. Em quan tâm lý do cô ta dọn ra ngoài làm gì, cô ta đi rồi, không có ai trong gia đình này đối đầu với em nữa."

Mộ Vi Lan bật cười: "Cũng phải, cuối cùng em cũng có thể vùng lên làm chủ rồi!"

Phó Hàn Tranh nắm lấy cánh tay đang gió ra của cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng: "Vùng lên làm chủ? Muốn vùng lên làm chủ sao em không nói sớm cho anh biết, em nói sớm anh nhất định sẽ giúp em toại nguyên: "HU?"

Mộ Vị Lan vẫn mơ hổ không hiểu anh có ý gì, Phó Hàn Tranh đã nhấc bổng cô lên, nữ trên nam dưới...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.