Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 409: Chết tiệt!



Sáng sớm, biệt thự nhà họ Phó.

Sau khi Mộ Vi Lan trở mình thành chủ cả đêm, cô không bao giờ muốn trở thành chủ

Phó Hàn Tranh đúng là một tên lưu manh! Tại sao trước đây cô không phát hiện ra đằng sau vẻ ngoài nghiêm túc của anh thực sự là cầm thú Khi Mộ Vi Lan tỉnh dậy, Phó Hàn Tranh đã dậy rồi, nhưng trên giường hình như vẫn còn lưu giữ hơi nóng, cô đỏ

Cô lật chăn ra, bước xuống giường, hai chân cô mềm nhũn, cổ cô đỏ ứng khi nhớ đến cảnh tượng đêm qua.

Phó Hàn Tranh chết tiệt!

Sau khi tắm rửa xong, Mộ Vi Lan đi xuống lầu, muốn tìm Phó Hàn Tranh tính sổ, nhưng lại chỉ thấy Hướng Nam Tây đã thu dọn xong hành lý và chuẩn bị rời khỏi nhà họ

Cô không ngờ rằng Hướng Nam Tây lại rời khỏi Chương 409: Chết tiệt! Warning!

Sáng sớm, biệt thự nhà họ Phó.

Sau khi Mộ Vi Lan trở mình thành chủ cả đêm, cô không bao giờ muốn trở thành chủ

Phó Hàn Tranh đúng là một tên lưu manh! Tại sao trước đây cô không phát hiện ra đằng sau vẻ ngoài nghiêm túc của anh thực sự là cầm thú Khi Mộ Vi Lan tỉnh dậy, Phó Hàn Tranh đã dậy rồi, nhưng trên giường hình như vẫn còn lưu giữ hơi nóng, cô đỏ

Cô lật chăn ra, bước xuống giường, hai chân cô mềm nhũn, cổ cô đỏ ứng khi nhớ đến cảnh tượng đêm qua.

Phó Hàn Tranh chết tiệt!

Sau khi tắm rửa xong, Mộ Vi Lan đi xuống lầu, muốn tìm Phó Hàn Tranh tính sổ, nhưng lại chỉ thấy Hướng Nam Tây đã thu dọn xong hành lý và chuẩn bị rời khỏi nhà họ

Cô không ngờ rằng Hướng Nam Tây lại rời khỏi nhà họ phó sớm như vậy.

Dì Lan đang làm bữa sáng, không thấy bóng dáng của Phó Hàn Tranh đâu, Mộ Vi Lan thấy cô ta dọn dẹp một mình liền nói: “Để tôi giúp cô

Nhưng cô vẫn chưa chạm đến hành lý của Hưởng Nam Tây đã bị cô ta đẩy ra. "Không cần lòng tốt đều của cô!”

Mộ Vi Lan cau mày, cô biết Hướng Nam Tây trước giờ luôn ghét cô, nhưng cô không ngờ mới sáng sớm Hướng Nam Tây đã phát khủng như vậy! “Không cho tôi giúp thì nói một câu, cô gào ấm lên làm cái gì."

Nếu vừa nãy không phải cô đứng vững thì lúc này đây cô đã đập vào bàn rồi. Cô ngã cũng không sao, nhưng bây giờ trong bụng cô còn đứa nhỏ, bị đẩy như thế, trong lòng cô ít nhiều cũng cảm thấy có chút tức giận.

Hướng Nam Tây ném đồ trong tay xuống, lạnh lùng nhìn cô: “Mộ Vi Lan, nếu không phải cô thủ thi bên cạnh Hàn Tranh, tôi bây giờ có cần đến mức phải rời khỏi nhà họ Phó không? Cô đừng giả bộ trước mặt tôi nữa! Cô biết tôi ghét cô nhất ở điểm gì không? Đó là có luôn giả vời Rõ ràng là muốn giành giật, nhưng lại tỏ ra ngày thơ và tôi, lúc nào cũng làm ra vẻ không nhà họ phó sớm như vậy.

Dì Lan đang làm bữa sáng, không thấy bóng dáng của Phó Hàn Tranh đâu, Mộ Vi Lan thấy cô ta dọn dẹp một mình liền nói: “Để tôi giúp cô

Nhưng cô vẫn chưa chạm đến hành lý của Hưởng Nam Tây đã bị cô ta đẩy ra. "Không cần lòng tốt đều của cô!”

Mộ Vi Lan cau mày, cô biết Hướng Nam Tây trước giờ luôn ghét cô, nhưng cô không ngờ mới sáng sớm Hướng Nam Tây đã phát khủng như vậy! “Không cho tôi giúp thì nói một câu, cô gào ấm lên làm cái gì."

Nếu vừa nãy không phải cô đứng vững thì lúc này đây cô đã đập vào bàn rồi. Cô ngã cũng không sao, nhưng bây giờ trong bụng cô còn đứa nhỏ, bị đẩy như thế, trong lòng cô ít nhiều cũng cảm thấy có chút tức giận.

Hướng Nam Tây ném đồ trong tay xuống, lạnh lùng nhìn cô: “Mộ Vi Lan, nếu không phải cô thủ thi bên cạnh Hàn Tranh, tôi bây giờ có cần đến mức phải rời khỏi nhà họ Phó không? Cô đừng giả bộ trước mặt tôi nữa! Cô biết tôi ghét cô nhất ở điểm gì không? Đó là có luôn giả vời Rõ ràng là muốn giành giật, nhưng lại tỏ ra ngày thơ và tôi, lúc nào cũng làm ra vẻ không biết gì cả. Có tưởng tôi là Hàn Tranh sao, suốt ngày bị có lừa dối! Tôi nói cho cô biết, tôi đã nhìn ra được bộ mặt thật của có từ lâu rồi

Sơm sớm, Mộ Vi Lan tự dưng bị dạy dỗ một trận, có choáng váng không nói nên lời. “Tôi không muốn cãi nhau với cô

Phó Hàn Tranh dắt Tiểu Đường Đậu đưa chó đi dạo đi vào sân, qua cửa sổ kinh trong suốt, anh nhìn thấy Mộ Vi Lan và Hướng Nam Tây đang đấu khẩu với nhau.

Phó Hàn Tranh đưa dây xích chó cho Tiểu Đường Đậu: "Cầm lấy"

Tiểu Đường Đậu gật đầu, nói với tiểu Sư Tử đang chạy xung quanh: “Đừng chạy, ta đưa người đi ăn thức ăn cho chó"

Tiểu Đường Đậu đi đến chuồng chó trong sân, Phó Hàn Tranh sải bước chân dài đi vào trong nhà.

Khi anh đi đến bên cạnh Mộ Vi Lan, anh vòng tay qua eo cô theo thói quen, cúi đầu hỏi: “Sao thế?" Mộ Vĩ Lan nói: "Không sao, em đi ăn sáng"

Cô đẩy tay Phó Hàn Tranh ra, ngồi xuống ghế ăn sáng, Phó Hàn Tranh đi rửa tay và ngồi xuống bàn ăn cùng cô. biết gì cả. Có tưởng tôi là Hàn Tranh sao, suốt ngày bị có lừa dối! Tôi nói cho cô biết, tôi đã nhìn ra được bộ mặt thật của có từ lâu rồi

Sơm sớm, Mộ Vi Lan tự dưng bị dạy dỗ một trận, có choáng váng không nói nên lời. “Tôi không muốn cãi nhau với cô

Phó Hàn Tranh dắt Tiểu Đường Đậu đưa chó đi dạo đi vào sân, qua cửa sổ kinh trong suốt, anh nhìn thấy Mộ Vi Lan và Hướng Nam Tây đang đấu khẩu với nhau.

Phó Hàn Tranh đưa dây xích chó cho Tiểu Đường Đậu: "Cầm lấy"

Tiểu Đường Đậu gật đầu, nói với tiểu Sư Tử đang chạy xung quanh: “Đừng chạy, ta đưa người đi ăn thức ăn cho chó"

Tiểu Đường Đậu đi đến chuồng chó trong sân, Phó Hàn Tranh sải bước chân dài đi vào trong nhà.

Khi anh đi đến bên cạnh Mộ Vi Lan, anh vòng tay qua eo cô theo thói quen, cúi đầu hỏi: “Sao thế?" Mộ Vĩ Lan nói: "Không sao, em đi ăn sáng"

Cô đẩy tay Phó Hàn Tranh ra, ngồi xuống ghế ăn sáng, Phó Hàn Tranh đi rửa tay và ngồi xuống bàn ăn cùng cô. Hướng Nam Tây thu dọn hành lý xong, không chào hỏi hai người họ mà kéo thắng vali ra khỏi nhà.

Mộ Vì Lan cần miếng bánh mì nướng, liếc nhìn thấy Hướng Nam Tây đã lái xe ra khỏi sân rồi cô mới nói chuyện. “Sáng nay chị ta ăn phải thuốc nổ rồi à? Em thấy chị ta thu dọn đồ một mình, em nói giúp chị ta cùng thu dọn, chị ta đưa tay đầy em, còn mắng em một trận

Phó Hàn Tranh nhìn bộ dạng tức giận của cô, anh mỉm cười chuyển sự chú ý của cô: "Anh còn tưởng em đang giận anh chứ."

Mộ Vi Lan tức giận cắn miếng bánh mì nướng: "Em giận anh làm gì?" "Giận anh đêm qua đã làm em mệt "Khu khu!”

Mộ Vi Lan nhấp một ngụm sữa, suýt chút nữa thì bị sặc.

Phó Hàn Tranh đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Vi Lan đỏ ửng.

Cô muốn tìm anh tính sổ, kết quả lại bị anh trêu chọc.

Mộ Vi Lan chán nản ăn bữa sáng của mình. Hướng Nam Tây thu dọn hành lý xong, không chào hỏi hai người họ mà kéo thắng vali ra khỏi nhà.

Mộ Vì Lan cần miếng bánh mì nướng, liếc nhìn thấy Hướng Nam Tây đã lái xe ra khỏi sân rồi cô mới nói chuyện. “Sáng nay chị ta ăn phải thuốc nổ rồi à? Em thấy chị ta thu dọn đồ một mình, em nói giúp chị ta cùng thu dọn, chị ta đưa tay đầy em, còn mắng em một trận

Phó Hàn Tranh nhìn bộ dạng tức giận của cô, anh mỉm cười chuyển sự chú ý của cô: "Anh còn tưởng em đang giận anh chứ."

Mộ Vi Lan tức giận cắn miếng bánh mì nướng: "Em giận anh làm gì?" "Giận anh đêm qua đã làm em mệt "Khu khu!”

Mộ Vi Lan nhấp một ngụm sữa, suýt chút nữa thì bị sặc.

Phó Hàn Tranh đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Vi Lan đỏ ửng.

Cô muốn tìm anh tính sổ, kết quả lại bị anh trêu chọc.

Mộ Vi Lan chán nản ăn bữa sáng của mình. Khi Tiểu Đường Đậu từ ngoài sân quay vào nhà, di Lan đưa cô bé đi rửa tay, sau đó cô bé chạy đến ăn sáng. “Bố, Mộ Mộ, hôm nay là thứ bảy, con muốn đi sử thủ chơi, có được không?"

Phó Hàn Tranh xoa đầu cô bé: "Được chứ"

Mộ Vi Lan đang mang thai, cô rất dễ buồn ngủ, hay ngủ gật, thể lực cũng rất kém. Cô rất muốn đi sở thủ chơi cùng với Tiểu Đường Đậu, nhưng mà "Hay là anh đưa Tiểu Đường Đậu đi đi, dạo này em hay buồn ngủ.

Nhất là hiện giờ đang là mùa xuân, càng dễ buồn ngủ hơn.

Tiểu Đường Đậu cầm lấy thìa ăn cháo bí đỏ: “Mộ Mộ, mẹ thực sự không đi cùng con với bố sao? Sở thú rất vui, chúng ta còn có thể xem chim công xòe cánh

Cô bé cố tình dụ dỗ cô, nhưng Phó Hàn Tranh cảm thấy cô không đi cũng tốt, anh liền nói: “Mộ Mộ đang mang thai, sở thủ đông người quá, ngộ nhớ chèn ép đến em bé trong bụng thì không tốt, lát nữa bố đi với con “Được thôi, vì sự an toàn của em bé, Mộ Mộ đành phải ở nhà rồi! Đợi sau này mẹ sinh em bé xong, mẹ đi Khi Tiểu Đường Đậu từ ngoài sân quay vào nhà, di Lan đưa cô bé đi rửa tay, sau đó cô bé chạy đến ăn sáng. “Bố, Mộ Mộ, hôm nay là thứ bảy, con muốn đi sử thủ chơi, có được không?"

Phó Hàn Tranh xoa đầu cô bé: "Được chứ"

Mộ Vi Lan đang mang thai, cô rất dễ buồn ngủ, hay ngủ gật, thể lực cũng rất kém. Cô rất muốn đi sở thủ chơi cùng với Tiểu Đường Đậu, nhưng mà "Hay là anh đưa Tiểu Đường Đậu đi đi, dạo này em hay buồn ngủ.

Nhất là hiện giờ đang là mùa xuân, càng dễ buồn ngủ hơn.

Tiểu Đường Đậu cầm lấy thìa ăn cháo bí đỏ: “Mộ Mộ, mẹ thực sự không đi cùng con với bố sao? Sở thú rất vui, chúng ta còn có thể xem chim công xòe cánh

Cô bé cố tình dụ dỗ cô, nhưng Phó Hàn Tranh cảm thấy cô không đi cũng tốt, anh liền nói: “Mộ Mộ đang mang thai, sở thủ đông người quá, ngộ nhớ chèn ép đến em bé trong bụng thì không tốt, lát nữa bố đi với con “Được thôi, vì sự an toàn của em bé, Mộ Mộ đành phải ở nhà rồi! Đợi sau này mẹ sinh em bé xong, mẹ đi cùng con với bố đến sở thủ có được không

Mộ Vị Lan nhìn cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu, có mim cười dịu dàng, trái tim mềm nhũn như bọt biển: "Được, sau này mẹ nhất định sẽ đi cùng con”

Trong căn hộ Hải Ngạn Thành, ánh nắng mặt trời chiều vào phòng qua cửa sổ kính.

Trên chiếc giường lớn mềm mại, hai cánh tay trắng mịn mảnh khảnh của cô gái lộ ra ngoài lớp chăn bông, có không ít dấu hôn hồng nhạt.

Giấc ngủ này, Lục Hi Bảo ngủ rất say, cả người cô ê ẩm đau nhức, giống như bị một chiếc xe tải đè lên người.

Trong trí nhớ mơ hồ của cô, cách đây không lâu, Giang Thanh Việt đã vỗ nhẹ vào má cô và dịu dàng hải cô muốn ăn gì vào bữa sáng.

Cô ậm ừ vài tiếng, quấn lấy chăn bông và lầm bầm vài câu.

Cô nói muốn ăn bánh bao hay bánh nướng, cô cũng không nhớ nữa.

Giang Thanh Việt chết tiệt... Rốt cuộc đêm qua anh đã hành hạ cô bao lâu...

Bây giờ có cảm giác trở mình một cái thôi, tay cùng con với bố đến sở thủ có được không

Mộ Vị Lan nhìn cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu, có mim cười dịu dàng, trái tim mềm nhũn như bọt biển: "Được, sau này mẹ nhất định sẽ đi cùng con”

Trong căn hộ Hải Ngạn Thành, ánh nắng mặt trời chiều vào phòng qua cửa sổ kính.

Trên chiếc giường lớn mềm mại, hai cánh tay trắng mịn mảnh khảnh của cô gái lộ ra ngoài lớp chăn bông, có không ít dấu hôn hồng nhạt.

Giấc ngủ này, Lục Hi Bảo ngủ rất say, cả người cô ê ẩm đau nhức, giống như bị một chiếc xe tải đè lên người.

Trong trí nhớ mơ hồ của cô, cách đây không lâu, Giang Thanh Việt đã vỗ nhẹ vào má cô và dịu dàng hải cô muốn ăn gì vào bữa sáng.

Cô ậm ừ vài tiếng, quấn lấy chăn bông và lầm bầm vài câu.

Cô nói muốn ăn bánh bao hay bánh nướng, cô cũng không nhớ nữa.

Giang Thanh Việt chết tiệt... Rốt cuộc đêm qua anh đã hành hạ cô bao lâu...

Bây giờ có cảm giác trở mình một cái thôi, tay chân cũng như muốn rụng rời.

Lục Hì Bảo quấn chăn bông mềm mại, mở đôi mắt nặng trĩu, nhớ đến cảnh tượng đêm qua, cô nóng bừng

Cô đã trao thân mình một cách ngu ngốc như vậy

Chiếc chăn bông chứa đầy hương thơm mãnh liệt của đàn ông, và khuôn mặt cô càng đỏ hơn.

Cô nằm trên giường một lúc, khi cô muốn ngồi dậy, cô nhận ra bộ đồ ngủ của mình đêm qua không biết đã bị anh ném đi đâu rồi, cô chỉ mang theo một bộ đồ ngủ, bộ quần áo mặc bên ngoài hôm qua đã làm ướt, còn chưa giặt.

Chết tiệt, cô phải mặc cái gì đây chứ, hiện giờ bên dưới lớp chăn bông, cô đang trần truồng.

Cô nhìn xung quanh tìm quần áo để mặc, ngoài cửa có tiếng động, là tiếng mở cửa.

Chắc là Giang Thanh Việt đã mua đồ ăn sáng về

Cô vội vàng trốn vào trong chăn! rói!

Cô vẫn chưa biết phải đối mặt với anh như thể nào. Gặp anh với bộ dạng như thế này có vẻ không ổn lầm, quá xấu hổ rồi. chân cũng như muốn rụng rời.

Lục Hì Bảo quấn chăn bông mềm mại, mở đôi mắt nặng trĩu, nhớ đến cảnh tượng đêm qua, cô nóng bừng

Cô đã trao thân mình một cách ngu ngốc như vậy

Chiếc chăn bông chứa đầy hương thơm mãnh liệt của đàn ông, và khuôn mặt cô càng đỏ hơn.

Cô nằm trên giường một lúc, khi cô muốn ngồi dậy, cô nhận ra bộ đồ ngủ của mình đêm qua không biết đã bị anh ném đi đâu rồi, cô chỉ mang theo một bộ đồ ngủ, bộ quần áo mặc bên ngoài hôm qua đã làm ướt, còn chưa giặt.

Chết tiệt, cô phải mặc cái gì đây chứ, hiện giờ bên dưới lớp chăn bông, cô đang trần truồng.

Cô nhìn xung quanh tìm quần áo để mặc, ngoài cửa có tiếng động, là tiếng mở cửa.

Chắc là Giang Thanh Việt đã mua đồ ăn sáng về

Cô vội vàng trốn vào trong chăn! rói!

Cô vẫn chưa biết phải đối mặt với anh như thể nào. Gặp anh với bộ dạng như thế này có vẻ không ổn lầm, quá xấu hổ rồi. Lục Hì Bảo trốn trong chăn bông, có chăm chú Đột nhiên, tiếng bước chân trong phòng khách đi làng nghe động tỉnh, về hướng bên này.

Lục Hi Bảo lập tử nhắm mắt, giả vờ ngủ!

Nhưng sau đó, lại là một giọng nữ trẻ trung ngọt ngào vang lên— "A Việt: Anh có nhà không? Muộn thế này rồi còn ngủ sao? Anh thích ngủ nướng từ khi nào vậy?" Lục Hì Bảo cứng đờ người trong chăn, sắc mặt tái nhợt.

Bước chân của người phụ nữ càng lúc càng gần, cho đến khi người phụ nữ đầy cánh cửa phòng, nhìn thấy chăn bông phồng lên, người phụ nữ khẽ cau mày. “A Việt?"

Người phụ nữ đi đến bên cạnh giường, giơ tay ra và lật chăn bông lên.

Lục Hì Bảo... "A!"

Lục Hi Bảo kinh hãi hét lên.

Giang Thanh Việt vừa xách đồ ăn sáng về đến nhà đã thấy tiếng hát, anh đặt để ăn sáng trên tay xuống, Lục Hì Bảo trốn trong chăn bông, có chăm chú Đột nhiên, tiếng bước chân trong phòng khách đi làng nghe động tỉnh, về hướng bên này.

Lục Hi Bảo lập tử nhắm mắt, giả vờ ngủ!

Nhưng sau đó, lại là một giọng nữ trẻ trung ngọt ngào vang lên— "A Việt: Anh có nhà không? Muộn thế này rồi còn ngủ sao? Anh thích ngủ nướng từ khi nào vậy?" Lục Hì Bảo cứng đờ người trong chăn, sắc mặt tái nhợt.

Bước chân của người phụ nữ càng lúc càng gần, cho đến khi người phụ nữ đầy cánh cửa phòng, nhìn thấy chăn bông phồng lên, người phụ nữ khẽ cau mày. “A Việt?"

Người phụ nữ đi đến bên cạnh giường, giơ tay ra và lật chăn bông lên.

Lục Hì Bảo... "A!"

Lục Hi Bảo kinh hãi hét lên.

Giang Thanh Việt vừa xách đồ ăn sáng về đến nhà đã thấy tiếng hát, anh đặt để ăn sáng trên tay xuống, vòi vàng chạy tới. “Có chuyện gì vậy?"

Giang Thành Việt nhìn thấy Lục Hi Bảo trấn truồng, đang co ro trên giường, sắc mặt tái nhợt. Hai mắt anh tối sầm lại, vội vàng chạy tới, kéo chăn bằng quấn quanh người cô. vòi vàng chạy tới. “Có chuyện gì vậy?"

Giang Thành Việt nhìn thấy Lục Hi Bảo trấn truồng, đang co ro trên giường, sắc mặt tái nhợt. Hai mắt anh tối sầm lại, vội vàng chạy tới, kéo chăn bằng quấn quanh người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.