Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 443: Nha đầu, đừng trốn tránh anh nữa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Sau khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đến phòng bệnh của Giang Thanh Việt, Mộ Vi Lan đưa chiếc hộp giữ nhiệt hồng cho Giang Thanh Việt. “Bác sĩ Giang, anh có muốn ăn chút cháo trắng không?” Giang Thanh Việt không nói năng gì, có vẻ như không muốn, Phó Hàn Tranh khẽ nói: “Đây là của người ta nhờ chúng tôi đem đến đấy, anh thật sự không ăn?”

Mộ Vi Lan…....

Đôi mắt đen của Giang Thanh Việt bừng sáng. Mộ Vi Lan mở nắp hộp, đổ một ít cháo trắng ra chiếc bát nhỏ và đưa cho Giang Thanh Việt.

Giang Thanh Việt cầm lấy và ăn một bát nhỏ.

Sau khi Lục Hỉ Bảo kiểm tra phòng bệnh xong, cô rảnh rỗi nên đôi chân không nghe lời, đi đến khoa nội trú.

Khi đi đến phòng số 63, cô mới nhận ra mình lạichạy đến phòng của Giang Thanh Việt.

Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đã về rồi, Giang Thanh Việt một mình dựa vào giường bệnh, trên tay cầm chiếc hộp giữ nhiệt hồng, nhìn một lúc lâu.

Lục Hi Bảo đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn anh. Chắc anh không biết đây là hộp giữ nhiệt của cô

Vi Lan chắc sẽ không bán đứng cô.

Cô đứng nhìn anh từ xa như vậy là được rồi. Cô tạm thời vẫn chưa quên được anh, vậy thì trong thời gian anh nằm viện, thỉnh thoảng cô sẽ đến thăm anh.

Lục Hỉ Bảo đang suy nghĩ như vậy, sau lưng cô đột nhiên vang lên một giọng nói. “Bác sĩ Lục? Cô đứng đây làm gì thế?”

Lục Hỉ Bảo giật mình, lo sợ Giang Thanh Việt ở trong phòng nghe thấy, khuôn mặt cô thất thần: “Tôi tôi không làm gì cả, tôi đi ngang qua thôi, tôi quay về trước đây

Đồng nghiệp liếc nhìn người đàn ông tuần tú trong phòng bệnh và trêu chọc cô: “Bệnh nhân đẹp trai ở phòng 63 đã nổi tiếng đến khoa của cô rồi sao? Đến cả cô cũng chạy qua đây để ngắm nhìn?” “Tôi không có

Lục Hì Bảo quay người vội vàng rời đi.

Trong phòng bệnh, Giang Thanh Việt đã nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, khi anh nhìn ra ngoài đã không có ai nữa.

Giang Thanh Việt rút ống truyền dịch, vén chầnbước xuống giường, anh vừa mở cửa đã bị nữ bác sĩ ở cửa chặn lại. “Anh Giang, sao anh lại xuống giường? “Tôi có việc.”

Nữ bác sĩ ngăn anh lại: “Không được, bây giờ anh chưa thể rời đi, xuất huyết dạ dày không phải vấn đề nhỏ.”

Giang Thanh Việt đẩy nữ bác sĩ sang một bệnh, anh mặc quần áo bệnh nhân và sải bước rời đi.

Khi Lục Hỉ Bảo đi đến thang máy, hai tay cô đút vào trong túi áo khác, trong lúc chờ thang máy, ánh mắt đang dán chặt vào cánh cửa thang máy bất chợt run lên.

Từ bức tường của thang máy, cô nhìn thấy bóng một người đàn ông cao lớn đứng sau lưng cô.

Bàn tay nhỏ bé đang đút trong túi áo khoác dần dần siết chặt lại thành nắm đấm nhỏ...

Cô không dám quay đầu lại, chỉ mong thang máy nhanh chóng đến, nhưng thang máy mãi không đến, cho đến khi cô nhìn thấy người đàn ông phía sau từ từ bước lại gần cô qua hình ảnh phản chiếu của cảnh cửa thang máy, Lục Hỉ Bảo không thể kìm chế được nữa, nhanh chóng chạy đến phía cầu thang bộ.

Giang Thanh Việt đuổi theo, khi đuổi đến lối thoát an toàn đã không nhìn thấy bóng dáng của cô ở cửa cầu thang bộ nữa.

Lục Hỉ Bảo trốn trong một không gian chật hẹp, cô nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông qua mộtkhe hở nhỏ.

Giang Thanh Việt biết cô đang trốn, anh thì thào nói: “Hỉ Bảo, anh biết bây giờ em không muốn gặp anh, nhưng anh thật sự rất nhớ em. Em ra đây để anh nhìn một lát có được không?”

Lục Hỉ Bảo bịt chặt miệng mình lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Đó thực sự là Giang Thanh Việt sao? Bác sĩ Giang mà cô biết rất kiêu ngạo, rất lạnh lùng, khi nói chuyện, trong ánh mắt của anh cũng ngập tràn niềm kiêu hãnh. Nhưng người đàn ông hiện giờ lại đang cầu xin cô ra ngoài gặp anh.

Lục Hỉ Bảo nuốt nước bọt, cô cảm thấy cổ họng và sống mũi chua xót.

Giang Thanh Việt lại nói: “Cháo trắng là em nấu cho anh đúng không?”

Hai mắt Lục Hỉ Bảo đỏ hoe, cô nhắm chặt mắt lại, trong không gian chật hẹp, cô nén nhịn tiếng khóc, sơ bị anh phát hiện ra, và càng sợ anh sẽ chạy tới ôm cô, có thể cô thật sự không có cách nào để đẩy anh ra, cũng không có cách nào để giữ lời hứa với mẹ cô và Nguyệt Như Ca.

Cô không thể gặp anh nữa, cũng không thể dính líu đến anh nữa.

Lục Hỉ Bảo lau nước mắt, điện thoại trong túi áo khoác của cô đột nhiên đổ chuông, cô giật mình, vội vàng tắt chuông điện thoại đi.

Nhưng cùng lúc đó, Giang Thanh Việt đã quay người đi đến nơi phát ra âm thanh...Cho đến khi bàn tay của anh sắp lật bỏ lớp che đậy, Lục Hỉ bảo nghẹn ngào phát ra tiếng, cô vùi mặt xuống đầu gối, giọng nói run rẩy: “Đừng tới đây!”

Bàn tay của Giang Thanh Việt dừng lại giữa không trung.

Không biết thời gian trôi qua mất bao lâu, khi Lục Hỉ Bảo không nhìn thấy người đàn ông bên ngoài nữa, cô lau nước mắt, từ bên trong đi ra, nhưng lại bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chầm lấy từ phía sau.

Trái tim Lục Hỉ Bảo run lên, vài giây sau, cô quay người dùng sức đẩy Giang Thanh Việt ra.

Nhưng dường như tay cô đè phải bụng anh, Giang Thanh Việt nhăn mặt đau đớn, anh dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt.

Lục Hỉ Bảo lo lắng, vội vàng chạy đến đỡ anh: “Xin lỗi...có phải em làm anh đau rồi không? Em quên mất anh bị xuất huyết dạ dày...ưm...

Đôi tay dài sạch sẽ của anh ôm lấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, anh cúi đầu và hôn lên mỗi cô.

Lục Hỉ Bảo cứng đờ, trong chốc lát, hai tay cô buông thống, không thể đáp lại anh, cũng không thể đẩy anh ra.

Cô đành để mặc anh chiếm đoạt lấy đôi môi của

CÔ.

Anh dựa đầu vào trán cô, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô và nói: “Nha đầu, đừng trốn tránh anh nữa.

Lục Hỉ Bảo cắn chặt môi, hai hàng mi nhuốm đẫm

vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-443-0

vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-443-1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.