*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Hỉ Bảo bị Giang Thanh Việt khuấy động trái tìm, cô tìm một cái cớ, đỏ mặt chạy vào phòng bếp.
Cô đứng bên quầy bếp, đưa ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi vừa được anh hôn, cô giật mình sững sờ. Giang Thanh Việt từ phòng khách đi vào, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, anh cọ cắm vào vai và cổ cô.
Lục Hỉ Bảo càng đỏ mặt hơn. “Vẫn đang hồi tưởng?” “Em không hồi tưởng. Anh...anh buông em ra.” Bàn tay to lớn của anh siết chặt hơn: “Không muốn buông thì phải làm sao?”
Anh đến nhà cô, là để giở trò lưu manh phải không?
Giang Thanh Việt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng mịn của cô, anh trầm giọng nói: “Hỉ Bảo, cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ vạch rõquan hệ với Nguyệt Như Ca”
Nhắc đến Nguyệt Như Ca, Lục Hỉ Bảo nhớ đến bức ảnh cô nhận được trước đó, cô không thể bình tâm để anh ôm chặt như vậy được nữa, cô cố gắng dùng sức gỡ ngón tay đang ôm trên eo cô. “Anh và Nguyệt Như Ca đều làm đến mức ấy rồi, anh còn muốn li hôn? Giang Thanh Việt, em không thích anh đều giả như vậy.”
Cô thích anh là bởi vì vẻ điềm đạm của anh trên bàn mổ, anh có trách nhiệm với bệnh nhân, chứ không phải một tên lưu manh đều giả bắt cá hai tay và chối bỏ trách nhiệm:
Giang Thanh Việt cau mày, có chút khó hiểu: “Anh và Nguyệt Như Ca đều làm sao co?”
Hai người họ chỉ có mỗi giấy đăng ký kết hôn, nhưng chưa bao giờ có bất kỳ mối quan hệ thực sự nào.
Lục Hỉ Bảo cắn môi, tức giận nói: “Anh tự biết!”
Nói xong, cô định chạy đi, Giang Thanh Việt kéo cô lại, ép cô giữa bàn bếp và ngực anh. “Anh buông em ra!”
Giang Thanh Việt tiến lại gần hơn: “Có phải Nguyệt Như Ca lại nói gì với em rồi không?” “Không có. “Vậy thì là có.”
Lục Hì Bảo
Người đàn ông này sao có thể... “Nguyệt Như Ca lại bịa đặt chuyện gì rồi?” GiangThanh Việt hỏi.
Lục Hỉ Bảo nuốt nước bọt, ánh mắt hơi rủ xuống, cô cười nhạo nói: "Chuyện hai người thân mật, cũng là cô ấy bịa đặt sao?”
Người đàn ông không lên tiếng một lúc lâu, Lục Hỉ Bảo tưởng anh ngầm thừa nhận, trái tim cô lạnh lẽo, muốn đẩy anh ra, nhưng lại nghe thấy một tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu.
Lục Hỉ Bảo nhíu mày, nhìn người đàn ông đang cười, có chút khó chịu: “Anh cười cái gì?”
Có gì đáng buồn cười chứ. “Bảo Bảo, em có ngửi thấy mùi trong phòng này không?” “Mùi gì?" Lục Hỉ Bảo nhất thời không hiểu, cô ngây người hỏi.
Nhưng sau khi hỏi xong, cô lại cảm thấy mình bị anh trêu đùa, anh chuyển chủ đề gì vậy, điều này có quan trọng không! Trong phòng bếp có mùi gì được chứ chỉ có mùi thơm của cơm Giang Thanh Việt chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy trêu chọc: “Một mùi chua bay khắp phòng, Bảo Bảo, em không ngửi thấy sao?”
Đáng chết!
Lục Hỉ Bảo đưa tay đẩy mạnh anh ra, người đàn ông đuổi theo, ôm cô lại vào lòng, giữ chặt cái đầu đang cựa quậy của cô vào trong lồng ngực anh.
Giang Thanh Việt cúi đầu hôn lên tóc cô và nói: “Bảo Bảo, công việc của anh rất đặc biệt, đòi hỏi tính bảo mật cao, anh tạm thời không thể nói cho em biếtnhững điều này, bởi vì sẽ gây nguy hiểm cho em. Nguyệt Như Ca chỉ là đồng nghiệp của anh, anh và cô ấy thực sự chưa từng phát sinh bất cứ quan hệ thân mật nào, nhận giấy đăng ký kết hôn chỉ là để đánh lừa kẻ địch và thuận tiện cho công việc.”
Lúc này Lục Hỉ Bảo mới bình tĩnh lại, lắng nghe anh giải thích, Giang Thanh Việt không giống như đang nói dối, nhưng... trong lòng cô lại có một câu hỏi lớn hơn.
Cô nhớ khi ở Ý, anh bị trúng đạn, rốt cuộc anh làm cái gì?
Người như thế nào mới có thể có súng? “Anh...anh làm việc phi pháp à?”
Nếu không, tại sao phải cần kết hôn giả? “Công việc của anh không phi pháp, và được nhà nước ủng hộ.”
Lục Hỉ Bảo càng không thể hiểu được điều đó hơn.
Giang Thanh Việt nhìn dáng vẻ nghi hoặc của cô, anh nói: “Anh sẽ li hôn với Nguyệt Như Ca sớm
Lục Hỉ Bảo vô thức tin tưởng anh, nhìn anh với đôi mắt to tròn: “Thật sao?” “Thật. Nếu anh lừa em, anh sẽ chết không toàn thấy.
Vừa dứt lười, cô đưa tay lên che miệng anh: “Anh nói vớ vẩn gì thế, làm gì có ai lại tự nguyền rủa mình như vậy.
Giang Thanh Việt nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng, anh nắm lấy bàn tay cô và xoa bóp trong lòngbàn tay mình: “Vậy là, chúng ta làm hòa rồi phải không?”
Lục Hỉ Bảo mím môi: “Để xem xét, em vẫn chưa quyết định có nên cho người đàn ông cặn bã như anh một cơ hội hay không. “Đàn ông cặn bã? Hình tượng của anh trong lòng em đã rơi xuống thấp như vậy rồi ư?”
Giang Thanh Việt ôm cô, mỉm cười nhìn khuôn mặt trắng mịn của cô, Lục Hỉ Bảo lườm anh một cái, đưa tay ra miêu tả: "Không phải là rơi xuống thấp, mà là rất thấp.
Quỷ mới biết anh đã kết hôn rồi!
Cô nên đoán ra từ lâu, người đàn ông ưu tú như anh không phải là kẻ độc thân. “Sau này, anh sẽ xây dựng lại hình ảnh của anh trong lòng em từng chút một. “Nếu không xây dựng lại được thì sao?”
Giang Thanh Việt đột nhiên hít một hơi thật sâu, ôm cô chặt hơn, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Cho dù phải trả bất cứ giá nào, anh cũng sẽ giữ em ở lại bên cạnh anh, Lục Hỉ Bảo, anh không thể sống thiếu em."
Lục Hỉ Bảo hơi sững sờ: “Anh nghiêm túc?” “Cực kỳ nghiêm túc.”
Lục Hỉ Bảo bĩu môi nói: “Nhưng mẹ em nói, không thể tin những lời của đàn ông, đặc biệt là những lời tình tứ không thật này.”
Giọng nói của Giang Thanh Việt càng trầm hơn,