Lục Hi Bảo vội vàng quay về thị trấn Thanh Hà ngay trong đêm, cả quãng đường, cô ấy căng thẳng tới mức trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Bệnh tim của mẹ vẫn luôn không được tốt, cộng thêm cả bệnh cao huyết áp, Lục Hi Bảo không chắc có phải là vì gần đây mẹ bị cô ấy chọc giận hay không, vì vậy tâm trạng rất có thể dẫn đến bệnh tim và cao huyết áp.
Nếu như thật sự là vì cô ấy ở bên cạnh Giang Thanh Viêth, khiến cho mẹ tức giận phải nhập viên, thi trong lòng cô ấy sẽ rất áy náy.
Ngồi hơn hai tiếng trên chiếc xe chạy đường dài, mới đến được thị trấn Thanh Hà.
Vừa đến thị trấn, Lục Hì Bảo liền gọi điện thoại cho bố, “Bố, bố và mẹ đang ở bệnh viện, hay là ở nhà thé?"
Bên kia, mẹ Lục nằm trên giường, vội vàng đưa mắt ra hiệu với bố Lục, sau khi bố Lục hiểu, liền nói với Lục Hì Bảo: “HÌ Bảo à, con về nhà đi, bố mẹ đều đang ở nhà, mẹ con đã tử viên và rồi" “Hả? Chắc chắn có thể ra viện rồi sao? Không cần ở lại bệnh viện vài ngày để quan sát sao?" “Bác sĩ nói rồi, cái bệnh này của bà ấy, là vì tâm trạng không ổn định, cần phải tĩnh dưỡng, cứ ở bệnh viện cũng không có ích gì. Con đến đầu rồi, có cần bố đi đón con không?" “Không, không cần đầu, con sắp đến nhà rồi."
Quả nhiên, vẫn là cô ấy đã làm tổn thương trái tim của mẹ.
Lục Hì Bảo vừa suy sụp vừa tự trách, cho dù không phải bản thân cố ý, nhưng cũng là vì cô ấy, mà mẹ đã bị bệnh.
Đến nhà, Lục Hì Bảo thay giày ra, rồi đi vào phòng ngủ thăm mẹ. “Mẹ, mẹ thế nào rồi?"
Mẹ Lục một tay sờ lên đầu, vừa đau khổ than thở nói: "Ôi trời, mẹ đau đầu, Hì Bảo à, mẹ không cầu xin con cái gì cả, sau này con có thể nghe lời bố mẹ được không, nếu cái cơ thể này của mẹ có gì ngoài ý muốn, thì mẹ sẽ không giúp con được nữa đâu, nhưng người mà mẹ không yên tâm được nhất, chính là con"
Lục Hi Bảo vừa nghe thấy lời này, liên đã học đôi mắt, “Mẹ! Mẹ nói linh tinh gì thế, mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi “Bác sĩ nói, bệnh này của mẹ, không thể chịu thêm được kích thích nữa rồi, nếu còn phải chịu kích thích nữa, thì hậu quả khó mà lường trước được
Lục Hi Bảo ra sức gật đầu, cắn môi nói: "Mẹ, sau này con sẽ không làm cho mẹ tức giận nữa đâu.” "Vậy con hứa với mẹ, không qua lại với Giang Thanh Việt nữa nhé?" Mẹ Lục mắt sáng lên.
Lục Hì Bảo sửng sở, do dự một hồi, mới lấy dũng khí nói: “Mẹ, chuyện này, chúng ta đừng nhắc đến trước, mẹ cứ dưỡng bệnh cho tốt rồi chúng ta nói sau"
Cô ấy đã nghĩ kỹ rồi, cô ấy không thể chọc mẹ tức giận, nhưng cũng không muốn vì thế mà dễ dàng từ bỏ Giang Thanh Việt.
Tình cảm của Giang Thanh Việt đối với cô ấy, cô ấy có thể cảm nhận được, là nghiêm túc, nếu như chỉ vì bố mẹ không đồng ý, mà cô ấy liền muốn chia xa với anh ấy, thì hả không phải có lỗi với Giang Thanh Việt sao? "Ôi trời... đấu của mẹ lại đau rồi." Mẹ Lục khua tay, đẩy Lục Hì Bảo ra, biểu cảm lại càng trở nên đau khổ hơn.
Lục Hi Bảo đành chịu bỏ tay, nôn nóng nhìn và phía bố Lục, “Bố, làm thế nào đây, bây giờ chúng ta có cần đưa mẹ đi bệnh viện không?"
Bố không nôn nóng một chút nào, người vợ này cũng thật biết diễn kịch, dạo này quả thực huyết áp có cao lên một chút, nhưng cũng không đến nỗi đau đầu, bố thấy Lục Hì Bảo toàn thân run rẩy, liền vẫy vẫy tay, nói: "Hì Bảo, con đi rửa mặt rửa tay trước đi, mẹ con để bổ chăm sóc, mẹ con à, không có bệnh gì lớn cả đừng lo lắng, muộn như này rồi, con lại ngồi xe lâu như vậy, sẽ mệt đấy!"
Mẹ Lục quay sang lườm bố Lục một cái, lão Lục vậy mà lại không phối hợp với bà ấy
Nếu như chuyện này lão Lục phối hợp, thì con bé này đã sớm thổi tên khốn nạn kia đi rồi! ***
Sau khi Lục Hỉ Bảo chần chừ ra khỏi phòng ngủ, mẹ Lục bắt đầu cắn nhắn. “Lão Lục em nói anh sao thế, ở chuyện này, em phát hiện thái độ chúng ta không đồng nhất đấy."
Bố Lục nhìn chăm chăm bà ấy, "Em cũng phát hiện thái độ chúng ta không đồng nhất rồi à, Hi Bảo và thì Giang Thành Việt yêu nhau, anh quả thực không đáng tình, nhưng anh cũng không đồng ý em giá bình lừa con nó, dùng lòng hiếu thảo và sự đồng cảm của con khiến cho hai bên đều khó xử, Hi Bảo cũng đau khổ, em còn ép con bé như vậy nữa." “Nếu như em không ép con bé, thì anh cũng nhìn thấy rồi đấy, vừa quay lại Bắc thành, vừa rời khỏi cặp mắt của chúng ta, liền đưa người ta về ở cùng, em thấy nó là bị tên họ Giang kia làm cho u mê đầu óc rồi. Không phải... sao con bé lại chia tay với cậu Trì Quân kia, làm ẩm ĩ nửa ngày, còn tìm một Trì Quân giả đến lừa gạt chúng ta chứ, cái con bé này, giỏi lắm rồi."
Bố Lục khuyên bảo nói: “Bây giờ Giang Thanh Việt không phải là nói đã li hôn rồi sao? Chí ít, bây giờ Hi Bảo nhà chúng ta liên lạc với cậu ta, cũng không được coi là ngoại tình nữa. Nếu như Hỉ Bảo thực sự muốn yêu Giang Thanh Việt
Lời của bố Lục vẫn chưa nói xong, thì bị mẹ Lục ngắt lời, "Cái tên Giang Thanh Việt này cho dù là li hôn rồi, thì cũng là đàn ông đã từng li hôn, Hi Bảo sao có thể yêu cậu ta được, Hỉ Bảo nhà chúng ta vẫn còn trẻ, nếu muốn gả cho người đã có một đời vợ, thì nói ra ngoài, khó nghe như thế nào chứ, người khác sẽ bàn tán con bé như thế nào? Lão Lục, em nói cho anh biết em không quan tâm tên Giang Thành Việt này có ưu tú đến đâu, ở chỗ em dậy, cậu ta chính là một người đã từng li hôn lại còn không có trách nhiệm với gia đình: Em có chết cũng sẽ không giao Hì Báo cho cầu tà dầu
Bố Lục chau mày, “Em cứ cả ngày sống chết, còn muốn cắt đứt quan hệ với con bé, anh thấy em cũng không làm được, nếu như con bé thực sự muốn ở bên cạnh người này, thì em có thể thể nào, cuối cùng em vẫn không phải là nên thoả hiệp sao?" "Chuyện này, em tuyệt đối sẽ không thoả hiệp đầu, em nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết, Hì Bảo gả cho ai cũng được nhưng không thể gà cho người đàn ông đó!"
Lục Hì Bảo tắm xong, sau khi sấy khô tóc, liền ngồi lên tấm thảm cạnh giường, ngơ nhác nhìn vào chiếc điện thoại, cứ nhìn cứ nhìn, chuông điện thoại đột nhiên reo lên,
Là số điện thoại của Gian Thanh Việt, tuy lần trước cô ấy đã xoá số điện thoại của anh ấy ra khỏi danh bạ, nhưng cô ấy nhớ số điện thoại của anh ấy, quen mắt.
Đang định nghe máy, thì cửa phòng cất lên tiếng gõ, “Hi Bảo, bố hâm nóng cốc sữa bò cho con, uống xong rồi ngủ nhép Lục Hi Bảo với vàng tắt máy, lật ngược điện thoại lên trên giường.
Nếu nhưu bị bố nghe thấy cô ấy đang gọi điện thoại với Giang Thanh Việt, thì chiến dịch gia đình sẽ lại một lần nữa nổi dậy!
Sau khi Lục Hì Bảo uống sữa xong, liền đi đánh răng, sau khi lên giường, cuộn người trong chăn nhìn vào cuộc gọi nhỡ kia, do dự một hồi lâu, mới gọi lại.
Nhưng đối phương, đã tắt máy rồi...
Lục Hì Bảo cắn môi, tâm trạng có chút suy sụp. Là tức giận rồi sao? Cô ấy cũng không phải có ý không nghe máy mà
Rõ ràng là muốn ngủ, nhưng Lục Hì Bào lại không ngủ được.
Mơ mơ màng màng đến buổi sáng hôm sau, việc đầu tiên khi cô ấy tỉnh dậy, chính là đi tìm điện thoại xem có cuộc gọi nhỡ gì hay không, nhưng điều khiển cô ấy thất vọng là, ngoài mấy tin nhắn của dịch vụ gửi đến ra, thì Giang Thanh Việt cũng không gọi lại cho cô ấy, cũng chẳng gửi tin nhắn cho cô ấy.
Xem ra là giận thật rồi, Lục Hi Bào vì quay lại thăm mẹ, nên đã xin bệnh viên nghỉ hai ngày, sau hai ngày, cô ấy thấy bệnh tình của mẹ cũng hồi phục tương đối, nên muốn trở lại Bắc thành làm việc, nhưng cô ấy không ngờ rằng, lần này, mẹ lại để xuất muốn cùng cô ấy đến Bắc thành
Mẹ cô ấy còn đặc biệt chuẩn xác nói: “Mẹ đến đ với con vài ngày, cũng thuật tiên chăm sóc con, con tan làm về, liền có cơm canh nóng hổi ăn, mẹ đến đó, con đến cả quần áo cũng không cần giặt nữa, mỗi ngày đều yên tâm làm việc. Đi thôi, đồ đạc mẹ sắp xếp xong rồi. “Mẹ... mẹ sức khoẻ không tốt, sao mẹ có thể đến Bắc thành chăm sóc con chứ?"
Nếu noi chăm sóc, cũng là cô ấy chăm sóc mẹ mới phải. “Sức khoẻ của mẹ rất tốt, bác sĩ nói rồi, mẹ chỉ cần không tức giận, là có thể sống đến trăm tuổi."
Mẹ Lục vốn dĩ không để ý đến Lục Hì Bảo, chỉ nói với bố Lục: "Lão Lục, còn ngày ra đẩy làm gì, tiễn em và con đến bến xe đi. Thời gian này, anh ở nhà một mình nhớ chăm sóc tốt cho bàn thân