Sau khi về Bắc thành, liên tục mấy ngày, Lục Hi Bảo đều mất liên lạc với Giang Thanh Việt.
Lục Hi Bảo cả ngày bị mẹ Lục giám sát, thậm chí có lúc xem điện thoại, mẹ Lục cũng sẽ áp sát lại nhìn, dường như là vô ý, nhưng Lục Hì Bảo cảm nhận được rõ, mẹ Lục đang đề phòng cô ấy liên lạc với Giang Thanh Việt.
Cô ấy không có cơ hội liên lạc với Giang Thanh Việt, mà Giang Thanh Việt hình như cũng "hiểu ngầm" không liên lạc với cô ấy, thời gian lâu rồi, Lục Hi Bảo ngày càng không có cảm giác an toàn nữa, thậm chí là nghĩ linh tinh, tưởng rằng Giang Thanh Việt muốn chia tay với mình.
Buổi tối thứ sáu, Lục Hi Bảo làm việc cả một ngày từ bệnh viện về, mẹ Lục đã làm xong cơm canh thơm nức mũi. “Mau đi rửa tay, đến ăn cơm, đợi chút nữa nói cho con chuyện này" “Mẹ, chuyện gì thế? Sao mẹ lại vui và vậy. "Đợi chút nữa ăn cơm thì nói, ăn cơm rồi nói
Lúc ăn cơm, mẹ Lục cử gắp thức ăn cho Lực Hồ
Bảo, gặp cho cô ấy rất nhiều sườn xào chua ngọt, ăn nhiều một chút, mẹ thấy con suốt ngày tăng ca, đã gầy mất cả tưởng rồi, không đẹp đâu Cô ấy gầy thì gầy, nhưng trên mặt vẫn rất mũm mĩm mà, gây mất tưởng chỗ nào chứ, “Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn nói với con chuyện gì?” “Mấy hôm nay, không phải mẹ vẫn đến công viên để nhày sao, nên đã quen biết với vài người bạn, trong đó có một người, con trai bà ấy vừa từ nước ngoài về, là làm việc ở nước ngoài trở về đẩy, cũng là bác sĩ giống như con! Lớn hơn con năm tuổi, mẹ cậu ấy nói cậu ấy rất biết chăm sóc người khác."
Lục Hì Bảo vừa nghe, sắc mặt liền trở nên nặng trĩu, "Mẹ, sao mẹ lại tìm đối tượng xem mắt cho con rồi chứ?"
Đồ ăn thơm nức mũi ở trước mặt, đột nhiên ăn vào lại thấy không thơm như thế nữa. “Chỉ là gặp mặt thôi, làm bạn bè bình thường, cũng không phải là ép buộc các con yêu nhau. Mẹ đã đồng ý với người ta rồi, ngày mai thứ bảy, con cũng nên ra ngoài chút đi, dừng ở trong nhà xem tivi mãi ma
Lục Hì Bảo đặt bắt xuống, chau mày, "Mẹ, con không muốn đi
Và lại, cô ấy có bạn trai rồi, Giang Thanh Việt bây giờ đã là người tự do rồi, bọn họ sao lại không thể ở bên nhau chức “Cái con bé này, điều kiện của đối phương rất tốt, con đi rồi, chưa chắc người ta đã ưng ý con cơ"
Lục Hì Bảo phẳng miệng, tức giận nói: "Con cũng không muốn để anh ta ưng ý con. “Trời, cái con bé này. Mẹ không quan tâm, ngày mai con bắt buộc phải đi, nếu không thì cho người ta leo cây cũng quả là mất lịch sự rồi. Đợi chút nữa mẹ sẽ dua dia chi cho con."
Lục Hì Bảo phản kháng không có tác dụng, than thở một tiếng, tuỷ tiên ăn vài miếng cơm, liền không muốn ăn nữa, lại không dám phản kháng kịch liệt quả, sơ lại làm kích thích đến mẹ, khiến cho huyết áp của bà ấy tăng cao.
Lục Hì Bảo nhất thời rất bất lực, không biết nên tìm ai để trút giận, nên liền gửi tin nhắn cho Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan vừa ăn xong cơm, tiểu Đường Đậu đang cầm điện thoại của cô chơi trò cát hoa quả, sau khi nhận được tin nhất wechat của Lục Hi Đảo, tiểu Đường Đậu hai tay cầm điện thoại đưa lại, giọng sữa run run nói: "Mộ Mộ, cô Hi Bảo gửi tin nhân cho mẹ này."
Mộ Vi Lan xoa đầu của tiểu Đường Đậu, "Mẹ xem nào.
Lục Hì Bảo nói, mẹ cô ấy lại muốn cô ấy đi xem mắt, nhưng cô ấy đã ở bên cạnh Giang Thanh Việt rồi, nhưng vì lí do Giang Thanh Việt đã từng li hôn, nên người trong nhà vẫn cứ không đồng ý bọn họ yêu nhau.
Mộ Vi Lan cũng không biết nên giúp cô ấy như thế nào, nhẹ nhàng than thở một tiếng.
Tiểu Đường Đậu chớp chớp mắt hỏi: “Mộ Mộ tại sao mẹ lại than thở thế? Cô Hi Bảo sao rồi “Không có gì, tình cảm của cô Hi Bảo xảy ra chút van de." “Hừ, dạo này con và con ma đáng ghét Cổ Đình Xuyên kia cũng cãi nhau rồi." Tiểu Đường Đậu chu miệng nói.
Mô Vị Lan nhất thời hào hứng, mim cười hỏi: “Con và Đình Xuyên sao thế?" “Con biết làm sao được, hôm nay con đem bánh quy đến trường mẫu giáo, anh Trạch Sâm cũng thích ăn bánh quy, con liên chia bánh quy cho anh Trạch sâm ăn, Cổ Đình Xuyên cứ kéo bím tóc của con, nên con đã nổi giận, bảo cậu ta đừng kéo tóc của con nữa, nhưng cậu ta vẫn không nghe.
Mộ Vì Lan nghe đứa bé vẻ mặt nghiêm túc kế chuyển, suýt chút nữa thì cười thành tiếng, liên chia tay vuốt ve lên khuôn mặt đáng yêu của cô con gái, "Cổ Đình Xuyên tức giận, là vì con đưa bánh quy cho anh Trạch Sâm ăn đấy, điều này có nghĩa là, con thích anh Trạch Sâm hơn, vì thế nên Cổ Đình Xuyên mới tức giận."
Tiểu Đường Đậu chau mày lại, hai con mắt to tròn long lanh nhìn Mộ Vị Lan, “Nhưng mà con vốn dĩ là thích chơi cùng anh Trạch Sâm, Cổ Đình Xuyên luôn chọc con nổi giận.
Mộ Vị Lan nhìn thấy bộ dạng ngây thơ đáng yêu như vậy của con gái, liền chia tay chấm vào mũi của đứa bé, "Đường Đậu nhà chúng ta vẫn còn quá nhỏ, sau này lớn con sẽ hiểu thôi."
Tiểu Đường Đậu dẹt môi: “Hừ, dù gì thì con cũng sẽ không thích chơi với Cổ Đình Xuyên đầu, cậu ta không quan tâm con cũng được, con cũng không muốn quan tâm tới cậu ta!"
Trong lòng Mộ Vì Lan nghĩ thẩm, không muốn quan tâm Có Đình Xuyên, mà cứ nhắc đến Cổ Đình Xuyên ở trước mặt có ai
Sau khi Mộ Vi Lan giúp tiểu Đường Đậu tắm rửa xong, đứa bé thoa kem dưỡng thể thơm phức dành cho trẻ em xong, liên mặc quần áo ngủ về phòng của mình.
Mộ Vi Lan chống vào eo, có chút mệt mỏi. “Sao không để dì Lan tắm cho Đường Đậu chứ, bụng em đã to thế này rồi, không mệt à?"
Phó Hàn Tranh đột nhiên xuất hiện ở phía sau Mộ Vi Lan, làm cho cô giật mình, người phụ nữ nhỏ bé quay người lại mở to mắt nhìn anh: "Sao anh đi đường mà không phát ra tiếng động thể."
Phó Hàn Tranh chia tay xoa vào eo của cô, ảnh mắt đặt lên trên phần bụng nhô ra của cô.
Tính ra, cũng được sáu tháng rồi, cái bụng này, cũng bắt đầu giống như quả bóng bay, mỗi một ngày đều phổng lên.
Bản tay to của người đàn ông, không kìm được vòng đến phần bụng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve,
Mộ Vị Lan rủ mắt xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn vào phần bụng, bàn tay nhỏ đậy lên trên mu bàn tay của anh. "Em bé có nghe lời không?"
Phó Hàn Tranh từ phía sau ôm cô vào trong lòng, đội môi mỏng hôn lên vành tai của cô, dịu dàng hỏi.
Cô ngắng đầu, quay đầu lại nhìn anh bằng cặp mặt sáng long lanh, hơi hơi cong mắt nói, "Vừa này lúc em tâm cho Đường Đậu, em bé đã đạp em một cái đấy. “Đứa bé đá em, em không đau à?” Người đàn ông hơi hơi chau mày.
Mộ Vị Lan tức cười nói: “Sức của em bé rất nhỏ, sao lại đau được chứ, Hàn Tranh, anh sở đi, nói không chừng đứa bé sẽ cảm nhận được anh, rồi lại đã thêm một cái đấy."
Người phụ nữ kéo lấy bàn tay to của anh, đặt lên trên bụng của mình một lần nữa, Phó Hàn Tranh sở rất lâu, nhưng không sở ra được phản ứng gì, liền ôm Mộ Vị Lan ngồi xuống cạnh giường, anh quỷ một chân lên tấm thảm, nghiêng tại áp sát vào cái bụng tròn của cô, tỉ mi lắng nghe.
Mộ Vĩ Lan thấy dáng vẻ chuyên tâm nghiêm túc của anh, không nhịn được mà bật cười, "Anh có nghe thấy không?” “Tạm thời vẫn chưa
Người đàn ông biểu cảm rất nghiêm túc, thường như không phải đang cảm nhận thái đạp, mà là đang nghiên cứu một chuyện rất quan trọng.
Qua một lúc lâu, Mộ Vi Lan cũng không cảm nhận được em bé đạp cô nữa, bèn nói: “Chắc là em bé bị anh doạ rồi nên không đạp nữa rồi."
Vừa dứt lời, da bụng của Mộ Vi Lan liền nhẹ nhàng rung chuyển.
Phó Hàn Tranh đương nhiên cảm nhận được, "Hình như đứa bé đang động đậy
Mộ Vi Lan rủ mắt nhìn anh, bàn tay nhỏ đặt lên vai anh, thấy ánh mắt của anh loé lên vẻ thần kỳ, liền mim cười dịu dàng.
Hàn Tranh dường như còn kỳ vọng sự xuất hiện của đứa bé này hơn là cô. “Hàn Tranh, ngày mai lại phải đi siêu âm rồi." “Sáng mai anh đưa em đi."
Phó Hàn Tranh vén áo ngủ của cô lên, đặt một cái hôn lên bụng của cô, Mộ Vì Lan có chút ngứa ngáy, liền lùi về phía sau, dùng chân đạp lên vai của anh, nhưng lại bị bàn tay to của người đàn ông giữ chặt lấy mắt cá chân. Phó Hàn Tranh lúc này mới nhìn thấy, thân của cô hình như có chút sưng, hơi hơi chau mày, “Chặn sao lại bị sưng thể “Chắc là do mang thang, em cũng không biết tại sao.
Phó Hàn Tranh cầm vào có chân của cô, đặt lên trên đủi, kiên nhẫn xoa bóp cho cô: "Như này đã đỡ hơn chưa?". “Üm." Mộ Vi Lan nhìn anh một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Hàn Tranh, nếu như em sưng thành quả bóng thì sao?"
Hôm nay khi cô tắm cho tiểu Đường Đậu, thì nhìn thấy mình trong gương, có chút phù nề, trạng thái của cả người cũng có chút khác biệt. "Sưng thành quả bóng thì anh cũng bể được. Sợ cái gì! “Nhưng mà sưng thành quả bóng thì xấu lắm." “Trước đây em cũng có xinh đẹp bao nhiêu đâu. Mộ Vi Lan tâm trạng hỗn loạn:...
Vì vậy, anh thấy cô không xinh đẹp, thì anh còn lấy cô làm gì chứ.