*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong trường mẫu giáo, Cổ Đình Xuyên và tiểu Đường Đậu ngồi cùng nhau.
Cổ Đình Xuyên liếc nhìn tiểu Đường Đậu mấy lần, cuối cùng không nhịn được lên tiếng nói: “Phó Mặc Trành, qua mấy hôm nữa, có thể mình sẽ phải chuyển trường rồi."
Tiểu Đường Đậu nhớn mày, mở to mắt nhìn cậu bé, giọng sữa hỏi: "Tại sao? “Bởi vì nhà mình quá nghèo, học ở đây thì lại quá đắt.” Cổ Đình Xuyên thật thà nói.
Tiểu Đường Đậu mím môi, nhìn chằm chằm Cổ Đình Xuyên nói: “Bố mình có rất nhiều rất nhiều tiền, mình có thể bảo bố giúp cậu đóng tiền học.”
Cổ Đình Xuyên mở to hai mắt, đôi mắt bỗng sáng lên, “Thật sao?”
Tiểu Đường Đậu rất nghiêm túc gật gật cằm, “Bố mình rất yêu mình, nếu mình nói với bố, bố chắc chắn sẽ giúp cậu thôi.”
Cổ Đình Xuyên vừa bắt đầu thì cảm thấy cái ý kiến này không tồi, vừa có thể ở lại đây tiếp tục đi họccùng Phó Mặc Trành, lại vừa có thể giúp bố mẹ giảm nhẹ gánh vác trong nhà, nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu bé là một người đàn ông, nếu như vậy, thì chẳng phải cậu ấy bằng với việc ăn nhờ ở đậu sao?
Không được không được, tuyệt đối không được. “Thôi bỏ đi, bảo bố cậu đóng tiền học cho mình cũng không được tốt, mình vẫn là nên chuyển trường thôi.”
Tiểu Đường Đậu vừa ngây thơ lại vừa thật thà, thấy Cổ Đình Xuyên không bằng lòng, liền lấy từ trong cặp sách ra một túi bánh quy, đi cho Cổ Đình Xuyên. "Vậy được thôi, cái này là quà tạm biệt mình tặng cho cậu.”
Cổ Đình Xuyên: “
Không phải, cậu ấy vẫn chưa đi mà, cô bé đến cả quà tạm biệt cũng chuẩn bị rồi sao?!
Cậu ấy nói muốn chuyển trường, Phó Mặc Trành sao lại cũng không khuyên bảo cậu ấy chứ?
Dẫu sao cậu ấy cũng đã thay cô bé đánh nhau, vẫn luôn ra mặt giúp cô bé như vậy.
Cậu ấy phải đi, mà cô bé lại không thấy đau lòng một chút nào sao
Cổ Đình Xuyên vô cùng chán nản.
Cổ Đình Xuyên bằng nhiên nghiêm túc gọi tiểu Đường Đậu một tiếng, “Phó Mặc Trành” “Hả?” “Cậu có thích mình không?”
Tiểu Đường Đậu nhớ mày lên, ánh mắt hoài nghinhìn cậu bé, trong ánh mắt căng thẳng và chờ đợi của Cổ Đình Xuyên, tiểu Đường Đậu lắc lắc đầu một cách rất kiên định. “Mình thích bố mình, Mộ Mộ, ông nội, nhưng mình không thích cậu."
Cổ Đình Xuyên chìa tay ôm lên trán, “Cái mình nói không phải là kiểu thích đó, cái mình nói là cậu xem Conan bao giờ chưa?”
Tiểu Đường Đậu gật gật đầu, "Xem rồi, nhưng chỉ là có chút sợ, bên trong có rất nhiều vụ án giết người, mình phải xem cùng bố thì mới dám xem. “Cậu biết Conan và tiểu Lan chứ?” “Mình đương nhiên là biết rồi, Cổ Đình Xuyên, cậu đừng có khinh thường mình.”
Cổ Đình Xuyên có chút kích động, nếu đã biết Conan và tiểu Lan, vậy chắc chắn sẽ biết Conan thích tiểu Lan nhỉ? “Cái thích mà mình nói, chính là cái thích của Conan đối với tiểu Lan, chứ không phải cái thích của cậu đối với bố mẹ.” Tiểu Đường Đậu vô cùng ngây thơ uốn nắn cậu bé: “Cậu nói không đúng, Conan thích tiểu Lan, vì tiểu
Lan là chị gái đấy! Còn Conan là em trai!”
Cổ Đình Xuyên đầu óc hỗn loạn, cực kỳ đau đầu.
Phó Mặc Trành tại sao lại không hiểu biết như vậy chứ, bạn gái lớp khác, đã bắt đầu tỏ tình với cậu ấy rồi kìa.
Người cậu ấy thích, tại sao lại không nhạy bén như này chứ?Nhưng mà, cho dù là kiểu thích đó, thì cô bé cũng không thích cậu ấy sao? “Tại sao cậu không thích mình?” “Vì cậu cứ chọc tức mình”
Cổ Đình Xuyên mím môi, di chuyển bộ mặt khó chịu sang một bên, một lúc lâu sau, mới chậm rãi lên tiếng nói: “Vậy sau này mình sẽ cố gắng không chọc tức cậu nữa.” “Nhưng mà, nhìn vào phần cậu luôn giúp đỡ mình, mình đồng ý làm bạn với cậu.”
Hoà Tuệ ở công ty bận rộn cả một buổi sáng, lúc ăn cơm trưa, những đồng nghiệp khác đang ngồi ở canteen bàn tán với nhau. “Mọi người nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón áp út của Hà Mai Mai chưa?” “Đương nhiên là thấy rồi, mới sáng sớm mà suýt chút nữa làm mù mắt của tôi rồi.” “Có gì mà chói mắt đầu chứ, không phải chỉ là gả cho một đại gia hay sao?”
Hoà Tuệ lờ mờ nghe thấy mấy lời bàn tán linh tinh của bọn họ, liền mỉm cười, cúi đầu tiếp tục ăn phần cơm của mình. “Sáng nay tôi còn nhìn thấy người chồng đại gia kia của Hà Mai Mai rồi cơ, trông rất lớn hơn tuổi, rõ ràng cũng chỉ 30 tuổi, mà nhìn thì giống như người đàn ông 450 tuổi vậy.”"Nếu nói chồng có đẹp trai hay không, thì tôi thấy Tuệ Tử là có quyền phát ngôn nhất, chồng của Tuệ Tử tôi đã gặp qua mấy lần, cái chiều cao đó, cái nhan sắc đó, quả thực phải đá rất nhiều ngôi sao nam trong giới giải trí ra đầu đường.”
Hoà Tuệ không ngờ rằng, đồng nghiệp vừa chuyển chủ đề, liền chuyển đến chỗ cô ấy, Hoà Tuệ đơ ra, cười khiêm tốn nói: “Làm gì khoa trương như mọi người nói chứ, chồng tôi chỉ là kiểu ưa nhìn thôi, không đến nỗi như mọi người nói đầu. Cổ Tồn Ngộ, quả thực rất đẹp trai, hơn nữa còn khí chất xuất chúng, là kiểu đẹp trai khi đứng trong một đoàn người, có thể nhìn một cái là thấy ngay.
Nhưng Hoà Tuệ không muốn nói toạc ra, dẫu sao chồng đẹp trai như thế, hơn nữa còn tinh tế như vậy, vẫn là nên lén lút che đậy đi thì hơn. “Tuệ Tử, tôi vẫn chưa nhìn thấy chồng cô đâu đấy, rốt cuộc đẹp trai như thế nào chứ, cho chúng tôi làm quen chút đi.” “Phải đó phải đó, tôi tò mò lắm.
Hoà Tuệ cười gượng, "Mọi người đừng ầm ĩ nữa, anh ấy thực sự rất bình thường, chỉ là dáng người cao mà thôi, nên mọi người sẽ cảm thấy đẹp trai.” “Thôi đi, sáng nay tôi đã chụp được ảnh rồi! Đây nếu không được tính là đẹp trai, thì trên thế giới này không có trai đẹp rồi!”
Đám đồng nghiệp hào hứng muốn xem ảnh.
Người đồng nghiệp chụp ảnh Cổ Tồn Ngộ kia, đưa bức ảnh ra, mấy đồng nghiệp nữ nhìn chằm chằm vàoảnh của Cổ Tồn Ngộ giống như những con sói bị đói vậy, gào thét chói tai. “Woa, Tuệ Tử cô giấu kỹ thật đấy, có chồng đẹp trai như này, vậy mà lại giấu chúng tôi lâu như thế” “Hừ, Tuệ Tử chắc chắn là sợ chúng ta đi cướp chồng cùng cô ấy rồi!”
Hoà Tuệ bị trêu chọc, mặt hơi hơi đỏ lên, “Làm gì khoa trương như thế chứ."
Xem ra, ngoại hình của Cổ Tồn Ngộ, thực sự rất thu hút phụ nữ.
Chỗ mà Cổ Tồn Ngộ đi làm kia, có phải cũng có rất nhiều đồng nghiệp nữ thích anh ấy không? Nghĩ như vậy, Hoà Tuệ bắt đầu có cảm giác nguy
CO.
Đến giờ tan làm, Hoà Tuệ gửi tin nhắn cho Cổ Tồn
Ngô. “Chồng, tan làm anh không cần đến đón em đâu.”
Sau khi Cổ Tồn Ngộ nhận được tin nhắn, rất nhanh liền trả lời lại, “Thứ sáu tan làm tàu điện ngầm rất đông, em ở công ty đợi anh, không được chạy.
Hoà Tuệ thà chen chúc tàu điện ngầm, cũng không muốn Cổ Tồn Ngộ đến công ty đón cô ấy, sau đó bị một đám đồng nghiệp nữa bao vây.
Nhưng Cổ Tôn Ngộ nói rồi, không được chạy, cô ấy cũng không dám làm trái lời anh ấy, Cổ Tồn Ngộ bình thường rất chiều chuộng cô ấy, nhưng người đàn ông này là người nói sao làm vậy, bản thân Hoà Tuệ