Cổ Đình Xuyên đeo cặp sách, sau khi lên lầu với Cổ Tồn Ngộ, hai bố con trừng mắt nhìn nhau.
Cổ Đình Xuyên rụt cổ lại, có chút sợ hãi nói: "Bố, bổ nhìn con như vậy làm gì, con cũng không làm chuyện gì sai." “Con không nói tiếng nào với mẹ đã rời đi cùng người lạ, con không biết mẹ con sẽ rất lo lắng sao?" Cổ Tồn Ngộ nói.
Cổ Đình Xuyên phản bác lại: “Nhưng mà bố đó không phải là người lạ, đó là ông nội của con, hơn nữa vừa nhìn ông nội, con đã thấy ông nội, bố và con rất giống nhau.
Cổ Tồn Ngô giật giật khỏe miệng, ông Cổ đã già như vậy rồi, sao có thể nhìn được ra là giống hay không? “Con mắt nào của con nhìn thấy giống rồi?"
Cổ Đình Xuyên lè lưỡi: "Cả hai con mắt đều nhìn thấy giống Bố, sau này con sẽ không đi lung tung nữa, chúng ta gọi điện cho mẹ đi
Cổ Tổn Ngộ sửng sở, không thể cứu văn được thể diện nữa, điện thoại anh vừa mới hết pin, sau khi sạc pin được một lúc, anh mở máy và đưa điện thoại cho Cổ Đình Xuyên.
Anh mím môi nói: "Con tự gọi đi không thể cứu văn được thể diện là giả, điều quan trọng nhất là Cổ Tồn Ngô vẫn chưa biết phải nói về thân phận của mình như thế nào cho Hòa Tuệ.
Anh thực sự rất sợ cô sẽ vì chuyện này mà hận anh, và đòi lí hôn với anh.
Cổ Đình Xuyên không suy nghĩ nhiều, cậu bé gọi điện thoại: "Sao mẹ mãi không nghe máy thế nhỉ."
Cổ Tồn Ngộ có chút ngượng ngùng, chắc không phải cô vẫn đang tức giận chứ?
Một lúc sau, điện thoại mới được kết nổi, nhưng không đợi Cổ Đình Xuyên lên tiếng, Hòa Tuệ ở đầu dây bên kia đã bắt đầu mắng chửi.
“Cổ Tồn Ngột Anh là đồ khốn nạn! Anh còn biết gọi điện cho em à! Đồ lừa đảo!"
Giọng nói chói tại của cô khiến Cổ Đình Xuyên và Cổ Tồn Ngô đều rụt cổ lại.
Cổ Tốn Ngô chỉ cảm thấy mình đang trên đường ra pháp trường rồi...!
Cổ Đinh Xuyên bặm môi, trước mặt người mẹ đang tức giận, cậu bé không có chút dũng khí nào, phụ nữ khi nổi giận đáng sợ hơn đàn ông rất nhiều.
"Mẹ con là Đình Xuyên...!"
Hòa Tuệ: "...!
Sau vài giây, Hòa Tuệ cũng bắt đầu dạy dỗ con trai: "Con còn biết gọi điện cho mẹ để báo tin binh an sao? Sao con có thể đi cùng với người con chưa từng gặp bao giờ chử, mẹ là người sinh ra con và nuôi dạy con, sao con lại vô lương tâm giống bố con thế? Hai người...!đúng là vong ân bội nghĩa"
Cổ Đình Xuyên oan ức nói: “Mẹ, con không phải người vong ân bội nghĩa, con đi theo ông là muốn giúp mẹ đưa bố về nhà
Hừ, Cổ Tồn Ngộ còn trở về ngôi nhà nhỏ này của họ sao? Người ta là người thừa kế của tập đoàn đa quốc gia, trở về nhà họ Cổ rồi, sao còn có thể quay về ngôi nhà nhỏ chỉ có 80 mét vuông của họ chứ
Nghĩ đến việc bị người ta lừa thân thể, còn bị lừa gạt tình cảm, và còn sinh con cho người ta, Hòa Tuệ cảng nghĩ càng tủi thân, cô bật khóc trong điện thoại "Lừa đảo...!tất cả đều là để lừa đảo! Cổ Tồn Ngô, sao anh có thể đối xử với em như vậy!”
Lời trách mắng của Hòa Tuệ rất lớn, Cổ Tồn Ngôi có thể nghe rõ ràng qua điện thoại.
Cổ Tôn Ngộ cầm lấy điện thoại trong tay của con trai, ra hiệu cho con trai chạy đi chơi.
Sau khi Cổ Đình Xuyên chạy đi chơi đồ chơi mới, Cổ Tồn Ngộ mới dỗ dành Hòe Tuệ: "Bà xã, anh xin lỗi, anh...!
Nhưng Cổ Tồn Ngộ vẫn chưa nói xong, Hòa Tuệ đã khóc dữ dội hơn sau khi nghe thấy giọng của anh: “Cổ Tồn Ngộ, đồ khốn nạn" “Phải, anh là một tên khốn." “Cổ Tôn Ngộ! Anh là đồ lừa đảo!” “Phải, anh là đồ lừa đảo, anh bảo đảm, sau này anh sẽ không lừa em nữa.
Hòa Tuệ vừa xì mũi vừa nói: "Em sẽ không bao giờ tin anh nữa!"
Tuệ Tuệ...!Cổ Tôn Ngộ vội vàng gọi tên thân mật của cô.
Hòa Tuệ lau nước mắt và mắng anh: "Ai cho phép anh gọi như vậy! Huhuhu...Cổ Tồn Ngộ, anh là tên khốn! Tại sao em phải kết hôn với anh chứ.
Anh lừa em đã đành...lại còn lừa trái tim của em...!lửa trái tim của em đã đành...!lại còn lừa em sinh con cho anh "Đều tại anh không tốt, anh chưa tìm được cơ hội để giải thích với em, anh xin lỗi." “Anh trêu đùa em như thể có phải rất vui không? Người giàu các anh có phải thích chơi trò đóng vai người nghèo không? Trong lòng anh chắc là đã chế giễu em rất nhiều lần đúng không! Cổ Tồn Ngô...em muốn li hôn với anh! Li hôn!”
Nghe đến hai từ “li hôn" Cổ Tồn Ngộ không thể bình tĩnh được nữa.
Khuôn mặt anh tối sầm lại, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: "Em nói cái gì? Hòa Tuệ, em dám nói lại một lần nữa không." " "
Hòa Tuệ giật mình sợ hãi trước giọng điệu nghiêm nghị của anh, Cổ Tồn Ngộ bình thường rất ít khi nổi giận với cô, ba năm kết hôn, anh chưa từng nổi nóng với cô, nhưng nếu anh tức giận.
Hòa Tuệ cũng sẽ vô cùng sợ hãi.
Cổ Tồn Ngô có một khí chất đầy uy quyền, cô không dám trái lời.
Nhưng mà, vào thời điểm này...!
Hòa Tuệ chỉ sợ hãi vài giây, sau đó lại bật khóc lớn hơn: "Anh lừa em, bắt nạt em bây giờ còn hung dữ với em! Có Tồn Ngô, chúng ta li hôn! Li hôn chắc rồi
Cổ Tồn Ngô giơ tay bóp đầu.
Dỗ dành bà xã là một kỹ năng sống, trước kia anh chưa bao giờ nghĩ người phụ nữ nhỏ bé này lại khó dỗ dành như vậy.
Nói được vài câu, Hòa Tuệ liền cúp điện thoại:
Đây là lần đầu tiên người phụ nữ này cúp điện thoại của anh!
Khi Cổ Tồn Ngộ gọi lại, người phụ nữ đã không nghe máy nữa...!
Cổ Đình Xuyên cầm một chiếc xe mô hình đến và háo hức hỏi: “Bố, chiếc xe mô hình này có thể tặng cho con không?" “Con thích thì lấy đi “Cảm ơn bố: Bố, bố nói chuyện với mẹ thế nào rồi?"
Cổ Tồn Ngộ tối sầm mặt lại: "Chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm.
Còn nữa, bố phải ra ngoài, con tự ngủ một mình, có chuyện gì thì nói với ông nội "Vâng! Bố, bố đi đi
Sau khi Cổ Tồn Ngộ xuống lâu, ông Cổ nhìn thấy anh chuẩn bị ra ngoài nên tò mò hỏi: "Muộn rồi con còn đi dầu vậy?”
Cổ Tồn Ngô khịt mũi: “Nếu không phải vì việc tốt bố đã làm, con còn cần phải đi tìm vợ lúc muộn như vậy sao?"
Ông Cổ: "Con...! Sao, con muốn đón người phụ nữ ấy về nhà họ Cố?"
Cổ Tồn Ngộ khẽ nheo mắt, nhìn ông Cổ chằm chăm, và nghiêm túc nói: "Con nói cho bố biết, Hòa Tuệ là vợ của Cổ Tồn Ngộ con, cả đời này đều là vợ con, không có người phụ nữ nào có thể thay thế được vị trí của cô ấy”
Sau khi nói xong, Cổ Tồn Ngộ lái xe rời khỏi biệt thự của nhà họ Cổ.
Ông Cổ ngồi trên ghế sofa, có chút khó hiểu, ông hỏi lão Mã bên cạnh: "Lão Mã, người nói xem nó thật sự yêu người phụ nữ kia sao?"
Lão Mã cười nói: “Tôi thấy cậu chủ lần này mới là nghiêm túc, nếu không nghiêm túc, với tính cách của cậu chủ, làm sao có thể sinh con với cô Hòa được? Ông cũng biết, không ai có thể ép được cậu chủ làm điều mà cậu ấy không muốn làm " "Vậy Liễu Tiêm Tiêm thì sao? Trước đây nó vì Liễu Tiêm Tiêm còn đòi đoạn tuyệt quan hệ với tôi." Ông Cổ thật sự không hiểu chuyện tình cảm của những người trẻ tuổi.
“Ông chủ, đó là chuyện cũ rồi.
Hơn nữa, tôi thấy sau khi cậu chủ nhìn thấy rõ con người thật của Liễu Tiêm Tiêm, cậu chủ đã không còn chút nhưng nhớ gì đến Liễu Tiêm Tiêm nữa.
Nhưng cậu chủ đối với cô Hòa hoàn toàn khác.
Ba năm qua, theo tôi được biết, câu chủ và cô Hòa luôn sống trong cuộc sống giản dị nghèo khó, còn giúp cô Hòa làm việc nhà.
Cậu chủ trước đây làm sao có thể ngư giúp phụ nữ làm việc nhà được?"
Ông Cố cau mày, nhận ra chuyện này không hề đơn giản: “Thằng nhóc đó biết làm việc nhà?" “Đúng vậy, đợi đến khi cậu chủ đưa cô Hòa trở về, chờ một ngày nào đó tâm trạng cậu chủ tốt, ông có thể kêu câu ấy trổ tài..