Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 493: Anh Cảm Thấy Xứng Đôi Là Đủ Rồi





Hòa Tuệ nằm trên giường lăn qua lăn lại, toàn thân không thoải mái, cô xuống giường, đeo dép đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Cổ Tồn Ngộ mặc áo trắng quần đen, vẫn chưa kịp thay quần áo ở nhà, tay áo sơ mi trắng đã được xắn lên, anh cầm con dao và thái cả chua một cách thuần thục.

Nước trong nổi sôi lên, người đàn ông bỏ mì vào trong, hơi khỏi bốc lên khiến người đàn ông khẽ nhíu mày, nhưng vẫn rất kiên nhẫn.

Hòa Tuệ bước tới, ôm eo anh từ phía sau.

Cổ Tồn Ngô khẽ giật mình, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và liếc nhìn hỏi: “Sao em lại dậy? Khó chịu lắm a? Chúng ta đến bệnh viện đi?"
Hòa Tuệ lắc đầu, áp mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh.

Bởi vì cô khóc cả buổi chiều nên giọng cô trở nên khản khán: “Bố anh không thích em, nhưng em có thể hiểu đượ Dù sao thì, xuất thân của em quá thấp kém so với gia thế giàu có của nhà anh Cổ Tồn Ngô, tại sao anh lại sinh ra trong một gia đình giàu có và quyền lực như vậy? Em chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị với anh.

Nhưng sau khi em biết được thần phân thật sự của anh, em bắt đầu do dự và hoang mang.”
Cổ Tôn Ngộ quay người lại, kéo cô vào lòng, nhìn cô chằm chằm và nói: "Bố anh đã nói những gì với em?" “Không nói gì nhiều cả, chỉ là muốn đưa cho em ba tỷ, đề em rời xa anh."
Đôi mắt của Cổ Tồn Ngộ tối sầm lại, trong lòng dấy lên một chút tức giận: “Nếu sau này ông ấy còn dám nói với em những lời này, em phải nói cho anh biết."
Hòa Tuệ liếm môi, cố tình nói: "Lời đề nghị này của ông ấy không tồi...Lúc đó em cũng có chút động lòng." "Em dám"
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm với anh mắt hung dữ.


Hòa Tuệ khịt mũi, ngước mặt nhìn anh: “Tại sao em không dám chứ? Ba tỷ...cả đời này em chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, em hoàn toàn có thể cảm lấy ba tỷ và đi tìm mùa xuân thứ hai của mình." Cổ Tôn Ngộ tiểu đùa nói: “Bà Cổ, đầu óc tính toán của em không ổn cho lắm." tỷ anh là sao?" “Nếu em ở bên anh, không rời xa anh, toàn bộ cổ Thị và anh đều là của em, đâu chỉ đơn giản là ba tỷ
Hòa Tuệ bĩu môi: "Cổ Thị là của nhà họ Cổ, liên quan gi den em."
Cổ Tồn Ngộ xoay người cô đến ra mặt minh, anh cúi đầu dựa vào cổ cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng mịn của cô và nói: "Của anh cũng là của em." "Nhưng em không chắc mình có thể thích nghi được với thế giới của anh.

Em không giống với Vi Lan, em chưa từng gặp nhiều người có quyền thế, cũng không hiểu cách giao tiếp với giới thượng lưu.

Đối với anh, anh cần có một bà Cố hiểu biết và có năng lực, chứ không phải một người phụ nữ làm công việc bình thường như em."
Điều quan trọng nhất là gia đình của Hòa Tuệ rất đơn giản, lối sống hoàn toàn không giống với cuộc sống của những gia đình giàu có.

Học vấn và mỗi trường sống của hai người hoàn toàn khác nhau.

Cổ Tôn Ngộ nhìn người vợ nhỏ đầy âu lo trong lòng, anh mỉm cười nói: "Anh không muốn lấy một công cụ để kinh doanh, anh muốn lấy vợ, chỉ cần anh thích là đủ rồi.

Em không cần phải thay đổi để hòa hợp với thế giới của anh, nếu có người khiến em không vui, anh nhất định sẽ xử lý người đó."
Hòa Tuệ quay đầu lại nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: "Cố Tồn Ngộ, chúng ta thật sự thích hợp sao?" “Không hợp nhau sao em có thể ở bên cạnh anh ba năm, ba năm qua, em nghĩ chúng ta không hợp nhau ở điểm nào? Trên giường hay dưới giường? Hả?" “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh!"
Người đàn ông này, đúng thật là, cầu trước vừa mới nói nghiêm túc, cầu sau đã lập tức dở trò lưu manh
Khi mì sôi, Cổ Tồn Ngộ cho cà chua vào và đập thêm một quả trứng, một lúc sau, một tô mì trứng cà chua nóng hổi thơm phức ra lò.

Cổ Tồn Ngộ bưng bát mì ra ngoài phòng khách, đưa đũa cho Hòa Tuệ.

“Mau ăn đi."
Mặc dù Hòa Tuệ rất đói và tài nấu nướng của Cổ Tổn Ngô rất tốt nhưng bởi vì bị bệnh nên cô cũng không thèm ăn lắm, sau khi ăn một nửa, cô dựa vào vai Cổ Tồn Ngô: “Ông xã, em không ăn được nữa.

Cổ Tôn Ngộ nhìn cô: “Đỡ hơn chưa Hòa Tuệ sà vào lòng anh, nũng nịu nói: "Vẫn có chút khó chịu.

“Anh ôm em
Cổ Tồn Ngô ôm cô đi vào phòng ngủ, vừa bé có lên giường bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Muộn như vậy rồi, ai đến chứ?"
Cổ Tôn Ngộ đắp chăn cho cô: “Anh đi xem "
Sau khi Cổ Tồn Ngộ mở cửa, anh nhìn thấy nhân viên quản lý và bảo vệ đang đứng ở cửa.

“Xin lỗi vì muộn rồi còn làm phiền, vừa nãy có người bảo rằng nhìn thấy một tên trộm trèo lên đây từ cửa sổ, nhà anh có động tĩnh gì không?"

Cổ Tồn Ngộ:....!
Cổ Tôn Ngộ nói với câu, sau khi nhân viên quản lý và bảo vệ rời đi, Cổ Tồn Ngộ đóng cửa và đi vào phòng ngủ.

Hòa Tuệ chớp chớp mắt, hỏi: “Ông xã, ai đấy?" “Nhân viên quản lý và bảo vệ của khu nhà, tưởng là có trộm cướp
Khuôn mặt ủ rũ của Hòa Tuệ đột nhiên bật cười “Đều tại anh có cửa đàng hoàng thì không đi vào lại cứ phải trèo tưởng vào dây Cổ Tôn Ngộ liếc xéo cô một cái “Em mà mở cửa cho anh, anh có cần nửa đêm phải làm kẻ trộm không ph
Hòa Tuệ cũng lườm lại anh, Cổ Tồn Ngô đứng bên từ tìm đồ ngủ, chuẩn bị đi tắm, anh hỏi: “Có muốn tắm cùng nhau không?" “Em không muốn
Cổ Tồn Ngộ nhếch mỗi: “Cũng không phải chưa từng tắm chung, ngại cái gì chứ"
Nhưng mà, Hòa Tuệ đang ốm, Cổ Tồn Ngộ cũng không dám bế cô đi tắm, ngộ ngỡ lại cảm lạnh thì khó xử lý.

Sau khi Cổ Tồn Ngộ tắm xong và nằm lên giường, anh ôm Hòa Tuệ vào lòng, hôn lên trán cô và nói: “Sau này anh sẽ không giấu em điều gì nữa."
Hòa Tuệ "m” một tiếng, cô biết trong lòng anh yêu thương cô, bàn tay nhỏ mềm mại của cô nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh.

"Em sẽ cố gắng trở nên tốt hơn, rồi sẽ có một ngày, bọn họ phải thừa nhận rằng em có thể xứng đôi või anh."
Có Tồn Ngô khẽ mìm cười: “Anh không quan tâm người khác nói gì, anh cảm thấy xứng đội là đủ rồi, bà
Hòa Tuệ mím môi mim cười ngọt ngào.

Cũng phải, cho dù những người đó cảm thấy có không xứng với Cổ Tồn Ngô thì đã sao chứ, chỉ cần Cổ Tồn Ngộ thích cô là đủ rồi.

“Cổ Tồn Ngộ" “Ừm, anh ở đây.

“Lần sau không được phép trèo tường và cửa sổ nữa, quá nguy hiểm.

Cổ Tồn Ngô kéo cô vợ nhỏ trong lòng đối mặt với anh, anh nâng khuôn mặt cô lên và trao cho cô một nụ hôn say đắm.


"Biết rồi, bà Cổ." "Ưm...em bị cảm, sẽ lây cho anh đấy." “Anh không quan tâm.

Sáng hôm sau, khi Cổ Tồn Ngộ thức dậy, việc đầu tiên anh làm là đưa tay lên trán của Hòa Tuệ.

Không còn nóng nữa, cơn sốt đã hạ xuống rồi.

Khi Hòa Tuệ tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ bên cạnh, đã mười giờ rồi, có lập tức sốt sắng.

Sao anh không gọi em dậy! Em sắp muộn giờ làm
Hòa Tuệ vội vàng đứng dậy thay quần áo, nhưng lại bị Có Tồn Ngô đứng phía sau kéo lại vào trong lòng.

“Anh vừa xin nghỉ ốm cho em rồi."
Lúc này Hòa Tuệ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, buồn ngủ và nhắm mắt lại.

Cổ Tồn Ngô hôn lên má cô và nói: "Tuệ Tuệ, cùng anh về Đế Đô có được không?"
Hòa Tuệ mở mắt, quay người lại nhìn anh: "Vậy công việc của em phải làm sao?" "Từ chức đi, về Đế Đô, nếu em muốn đi làm, anh sẽ sắp xếp một công việc khác cho em.

Hòa Tuệ không đòi hỏi quá, công việc này của cô là một công việc bình thường, đi đầu làm cũng được, nhưng mà...!Cô hơi cúi mặt xuống và trầm giọng nói: “Nhưng em vẫn chưa quyết định cô nên đến Đế Đô hay không.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.