Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 521: Bay Đi Luân Đôn Tìm Bà Xã



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Tối hôm trước khi Phó Hàn Tranh đến Luân Đôn, lúc ở trong thư phòng xử lý công việc, Tiểu Đường Đậu đi đôi dép lê lộc xộc tiến vào.

Đứa nhỏ này trèo lên chân Phó Hàn Tranh ngồi vào lòng, năn nỉ: "Ba ơi, sáng sớm ngày mai có thể đi máy bay với ba để tìm mẹ Mộ Mộ được không ạ?"
Phó Hàn Tranh cười nhẹ nói: "Nếu như Đường Đậu cũng muốn bay đi tìm mẹ, vậy ai ở nhà trông em giúp ba đây?" Tiểu Đường Đậu bĩu môi, vểnh cái miệng nhỏ nói: "Vầng, được rồi ạ, vậy con sẽ ở đây giúp ba trông em.

Ba ơi, ba nhất định phải đưa mẹ Mộ trở về nhà nhé."
Con bé đáng yêu nghiêm túc căn dặn anh.

Phó Hàn Tranh bế bé đặt xuống, cũng dặn dò lại: "Ba biết rồi, con mau ngủ sớm đi, ba phải làm việc."
Tiểu Đường Đậu nâng cái cằm nhỏ của mình lên, sau đó sau đó kiễng chân đưa sát mặt của bé lại: "Ba, ngủ ngon, hôn con đi."
Phó Hàn Tranh cúi người, hôn lên trán của con gái một cái: "Ngủ ngon, Đường Đậu."
Lúc này Tiểu Đường Đậu mới hài lòng quay về phòng của mình.

Phó Hàn Tranh nhìn theo bóng lưng nhỏ bé, tinh ranh của đứa nhỏ nhà mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng và cưng chiều.

Wechat vang lên một tiếng, là Mộ Vi Lan gửi tin nhắn đến.

"Hàn Tranh, anh ngủ chưa?"
Phó Hàn Tranh trả lời: "Chuẩn bị làm việc."

Đầu bên kia rất nhanh đã phản hồi lại: "Hả...? Vẫn còn làm việc sao, ở bên anh trời đã tối rồi mà, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu."
Phó Hàn Tranh đột nhiên hỏi: "Em đang lưu trú tại khách sạn nào ở Luân Đôn? Điều kiện có tốt không?"
Mộ Vi Lan chỉ nghĩ rằng Phó Hàn Tranh đang quan tâm đến chỗ ở của cô có ổn hay không, liền trực tiếp gửi định vị sang cho anh, nói với anh cô đang nghỉ tại khách sạn nào, hơn nữa điều kiện cũng rất tốt, bảo anh không cần lo lắng.

Mộ Vi Lan dường như muốn nói thêm vài câu với Phó Hàn Tranh, nhưng người đàn ông ấy đã nói phải sắp xếp công việc rất "lạnh lùng", Mộ Vi Lan đành chịu thôi, buồn bã "Ừ" một tiếng, hoàn toàn không ngờ đến, sáng sớm ngày mai Phó Hàn Tranh sẽ ngồi máy bay đi Luân Đôn tìm cô.

Nước Anh, Luân Đôn.

Sau khi Mộ Vi Lan tham quan xong Học viện Mỹ thuật Hoàng gia Anh quốc, cô lại chạm mặt với Diệp Tử Bác ở cổng trường, nên tiến đến chào hỏi vài câu.

Lúc vừa chuẩn bị rời đi, Diệp Tử Bác không cẩn thận ngã nhào một cái, Mộ Vi Lan vội vàng đỡ lấy anh.

"Tử Bác, anh không sao chứ?"
Mặt Diệp Tử Bác không được bình thường, mặt đỏ rực lên, Mộ Vi Lan vươn tay sờ lên trán anh, nóng ran: "Hình như anh sốt cao rồi, tôi đưa anh đi bệnh viện."
Mộ Vi Lan vẫy tay bắt một chiếc taxi, nhưng Diệp Tử Bác lại khăng khẳng nói: "Không cần đi bệnh viện, tôi không muốn đi bệnh viện."
"Nhưng đầu của anh rất nóng, không đến bệnh viện làm sao hạ sốt được, sẽ sốt cao lắm."
"Vi Lan, tôi thật sự không muốn đi bệnh viện, cô đưa tôi về căn hộ nghỉ ngơi đi, bây giờ tôi rất muốn đi ngủ."
Mộ Vi Lan đành bó tay trước sự bướng bỉnh của anh: "Được rồi."
Về đến căn hộ, uống một viên thuốc hạ sốt, dùng túi chườm đá hòa vào một ít rượu có thể sẽ giảm bớt nhiệt độ.

Mộ Vi Lan khó khăn đỡ Diệp Tử Bác từ dưới lầu lên đến phòng.

"Đến rồi, bên này."
Mộ Vị Lan đỡ anh đến bên giường, Diệp Tử Bác nằm xuống, đưa cánh tay lên vắt ngang trán, cơn buồn ngủ ập đến.

"Hộp thuốc nhà anh để ở đâu? Có nhiệt kế không?"
Diệp Tử Bác mơ hồ trả lời: "Ở trong tủ bếp."
"Anh đợi tôi một chút, tôi lập tức đi lấy nhiệt kế và túi chườm."
Mộ Vi Lan xoay người chạy đến nhà bếp lấy hộp thuốc, rồi mở tủ lạnh lấy túi chườm đá quay trở lại phòng ngủ.

Diệp Tử Bác vừa đo nhiệt độ, vừa chườm túi đá lên trán.

Mộ Vi Lan quan tâm hỏi: "Anh có muốn uống nước không? Có đói bụng không?"
"Có một chút."
"Vậy tôi vào bếp đun ít nước, sau đó sẽ đến giúp anh kiểm tra nhiệt độ."
Sau khi Mộ Vi Lan ở trong bếp cắm ẩm điện siêu tốc, lại trở vào phòng ngủ, nhận lấy nhiệt kế Diệp Tử Bác đưa cho: "Ba mươi tám độ năm, cũng không quá cao, tạm thời có thể hạ sốt bằng phương pháp vật lý, nếu như vẫn không hạ thì uống thêm một viên hạ sốt nữa."
Vì bị sốt nên Diệp Tử Bác thều thào nói: "Làm phiền cô rồi, Vi Lan."

Cô cười cười, thản nhiên nói: "Không có gì, chúng ta đều là người nhà cả mà."
Ánh mắt Diệp Tử Bác mờ đi vì cơn sốt, nhưng đột nhiên lại sáng lên, tha thiết nhìn chăm chú cô, nói ra từng câu từng chữ: "Nhưng tôi không xem cô là người nhà, càng không xem cô là mợ họ của tôi."
Mộ Vi Lan đứng hình mất mấy giây, vội vàng tránh né ánh mắt của anh, giả vờ không nghe thấy, nói: "Nước trong bếp chắc sôi rồi, tôi đi lấy nước đến cho anh."
Nói xong, lập tức đứng dậy đi, nhưng lại bị Diệp Tử Bác kéo tay lại: "Vi Lan, tôi không làm được.

Tôi không chịu được lúc cậu cưới cô làm vợ, càng không thể gọi cô là mợ họ."
Mộ Vi Lan dứt khoát rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: "Tử Bác, đây là sự thật không thể chối cãi, cho dù anh có làm được hay không, tôi cũng đã là vợ của cậu anh, là vợ của Phó Hàn Tranh"
"Vi Lan, cô có từng rung động với tôi hay không, cho dù là một chút?"
"Không hề."
Mộ Vi Lan bỏ lại hai chữ này, liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ, chạy đến nhà bếp.

Lúc cô rót nước nóng, suy nghĩ đến thất thần, ngón tay chạm phải nước sôi, đau đến mức nhíu mày lại.

Diệp Tử Bác còn đang sốt cao, Mộ Vi Lan muốn bỏ đi nhưng lại không đành lòng, bưng vào anh một cốc nước nóng, rồi nấu cho anh một bát cháo.

Phó Hàn Tranh vừa mới đáp máy bay, liền gọi điện cho Mộ Vi Lan, nhưng đầu dây bên kia lại không có ai nghe máy.

Anh cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng đến khách sạn cô đang lưu trú.

Phó Hàn Tranh ngồi chờ ở đại sảnh khách sạn đến tận khuya, vẫn không đợi được Mộ Vi Lan trở về, gọi mấy cuộc nhưng cô vẫn không nghe máy.

Sự kiên nhẫn của người đàn ông này gần như đã không còn, một mặt khác, lại lo lắng có phải Mộ Vi Lan đã xảy ra chuyện gì hay không, lúc chuẩn bị đi báo cảnh sát rồi thì Mộ Vi Lan chợt gọi đến.

Phó Hàn Tranh thả lỏng hàng lông mày ra, bắt máy: "Sao lại không nghe điện thoại."
Mộ Vi Lan ở đầu dây bên kia vừa mới rời khỏi căn hộ của Diệp Tử Bác, đang ngồi trên xe taxi, xin lỗi nói: "Em không để ý đến điện thoại, chả hiểu sao điện thoại lại chuyển sang chế độ im lặng, nên không biết anh gọi cho em nhiều cuộc như vậy."
"Em đang ở đâu?"

"Em ở trên taxi, đang trở về khách sạn nè."
Phó Hàn Tranh nhẹ nhíu hàng lông mày, hỏi: "Sao khuya vậy rồi mới về?"
Mộ Vi Lan cắn môi, không muốn nói sự thật với anh, nên nghĩ đại một lời nói dối: "Hôm nay mới quen biết được một nhà thiết kế mới, mãi trò chuyện, nên mới..."
"Nhà thiết kế nam sao?" Mộ Vi Lan xoa xoa cổ, cố ý nói:
"Ngài Phó à, nếu như em nói đó là nhà thiết kế nam, có phải anh sẽ lập tức bắt máy bay sang trừng mắt với em hay không?"
"Em thử xem."
Người đàn ông nhẹ nhàng nói ra ba chữ, nhưng lại khiến cả người Mộ Vi Lan không rét mà run.

Nếu như cô thật sự đi cùng nhà thiết kế nói chuyện đến tận nửa đêm, sợ là Phó Hàn Tranh sẽ khiến cho cô đầu lìa khỏi cổ, cô liên tục lắc đầu.

Xe taxi dừng trước cổng khách sạn,
sau khi Mộ Vi Lan mang túi xách xuống xe, vừa xoay xoay cổ, vừa đi vào khách sạn, chăm sóc Diệp Tử Bác một đêm, ít nhiều cũng có chút mệt mỏi.

Vừa mới bước vào đại sảnh khách sạn, liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

"Hàn Tranh!"
Mộ Vi Lan vừa mừng vừa lo, chạy tới, nhảy lên người Phó Hàn Tranh, Phó

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.