Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 588



Chương 588:

 

Tấm lưng rộng lớn đứng thẳng của người đàn ông bị cô ôm chặt lấy.

 

“Giang Thanh Việt, không thể đưa em đi cùng được sao anh?”

 

“Em cũng là bác sĩ, nếu như anh bị thương, em cũng có thể băng bó vết thương giúp anh. Cho nên em bên cạnh cũng không phải sai đâu”

 

“Anh không cần phải chăm sóc cho em, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình….

 

Rất lâu sau, cô vẫn không nhận được câu trả lời của người kia.

 

Được rồi, được rồi, cô cũng biết sẽ như thế này mà.

 

Đôi tay nhỏ bé mềm mại từ từ buông ra: “Nhất định anh phải bảo vệ cho bản thân thật tốt, bình an quay về”

 

Cuối cùng Giang Thanh Việt cũng quay người lại, ôm chặt lấy cô.

 

“Lúc em cô đơn, anh còn cô đơn hơn em nữa. Lúc em nhớ anh, nỗi nhớ của anh không hề ít hơn em. Em muốn mỗi ngày được bên anh bao nhiêu, anh cũng như vậy. Lục Hỉ Bảo, anh yêu em, yêu còn nhiều hơn em tưởng tượng.”

 

Lục Hỉ Bảo không nói nên lời, bởi vì cô biết bây giờ nếu cô nói ra thì nhất định sẽ khóc không thành tiếng.

 

Cô cố gắng nở nụ cười yếu ớt, vẫy tay chào anh.

 

Cô và bé con sẽ đợi ngày anh quay về.

 

Ngày thứ nhất Giang Thanh Việt rời đi, nhớ anh.

 

Ngày thứ hai Giang Thanh Việt rời đi, nhớ anh nhớ anh.

 

Ngày thứ ba Giang Thanh Việt rời đi, nhớ anh nhớ anh rất nhớ anh.

 

Ngày thứ tư Giang Thanh Việt rời đi, Lục Hỉ Bảo phát hiện ra một hũ kẹo đặt ở trong góc.

 

Đó là một bình đựng bằng thủy tinh, trong đó có rất nhiều viên kẹo đầy màu sắc, có cả chocolate.

 

Trên bình thủy tinh có dán một tờ giấy ghi chú: “Đợi em ăn kẹo xong, anh sẽ quay về, ngoan nhé”

 

Lục Hỉ Bảo ôm hũ kẹo vào lòng, trong lòng ngọt ngào như mật.

 

Bởi vì cô bị hạ đường huyết, cho nên Giang Thanh Việt mới chuẩn bị một hũ kẹo thủy tỉnh lớn như vậy.

 

Khi không có chuyện gì làm, Lúc Hỉ Bảo sẽ thò tay vào, lấy vài viên kẹo ra. Tốc độ ăn của cô trước giờ vẫn rất nhanh, nhưng tốc độ Giang Thanh Việt quay về thì không nhanh như Vậy.

 

Đến lúc hũ kẹo chỉ còn một phần ba, Lục Hỉ Bảo không dám ăn tiếp nữa.

 

Cô đổ hết kẹo còn lại trong bình ra, đếm một lượt, còn lại sáu mươi viên.

 

Nếu như một ngày ăn mười viên thì sáu ngày là sẽ ăn hết rồi. Một ngày mười viên, với Lục Hỉ Bảo mà nói thì không phải chuyện khó. Cô có thể ăn nhiều hơn nữa kìa, nhưng mà…cô không dám. Sáu ngày sau, ăn hết kẹo rồi, chắc Giang Thanh Việt vẫn còn chưa quay về.

 

Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn thoáng một tia hiu quạnh chán chường, nhưng rất nhanh cô lại thêm hi vọng: “Vậy một ngày ăn sáu viên là được, buổi sáng hai viên, buổi trưa hai viên, buổi tối hai viên”

 

Một ngày ăn sáu viên, thế thì mười ngày sau sẽ giải quyết hết hũ kẹo này rồi.

 

Đợi thêm mười ngày, Giang Thanh Việt sẽ quay về thôi nhỉ.

 

Nhất định sẽ quay về mà, anh ấy nói lời vẫn luôn giữ lấy lời.

 

Anh đã nói rồi, chỉ cần cô ăn hết kẹo thì anh sẽ quay về.

 

Trong một khu rừng mưa nhiệt đới, họ dựng một cái nồi lên, bên dưới là củi đang bùng cháy.

 

Nguyệt Như Ca nhìn ngọn lửa hừng hực, cô ta trêu chọc nói: “Sao nào, tối nay anh Giang định nấu cơm cho bọn tôi đấy hả?”

 

Giang Thanh Việt bắt được rất nhiều cá ở bờ sông, anh ném trước mặt Nguyệt Như Ca rồi nói: “Muốn ăn canh chua cá thì mau đi làm cá”

 

Thomson cười to: “Canh chua cá? Giang, anh đang mộng du à. Chúng ta đang ở giữa núi rừng hoang vu thế này, lấy đâu ra canh chua cá? Cá thì có đó, nhưng anh lấy dưa chua ở đâu ra?

 

Giang Thanh Việt lấy mấy túi chân không đựng dưa chua trong túi trang bị ra, ném trước mặt bọn họ.

 

Thomson ngơ người: “Ôi trời, anh đi đánh nhau mà cũng đem theo dưa chua hả! Anh định nấu cơm dã ngoại à!”

 

Rất nhiều lính đánh thuê nghe thấy bốn chữ “canh chua cá” là đã muốn chảy nước miếng rồi.

 

“Anh cả, mau thể hiện tài năng cho chúng tôi xem đi!”

 

“Trời đất, canh chua cá, mùi vị của gia đình. Anh cả, nếu tôi được ăn thì tối nay có chết ở đây tôi cũng cam tâm tình nguyện”

 

Nguyệt Như Ca liếc nhìn cậu lính kia một cái, ném con cá sống trong tay qua: “Cứ nói mà không làm vậy à, mau giết cá đi”

 

Mấy cậu lính cầm lấy kiếm lưỡi cong sắc bén ra giết cá, Nguyệt Như Ca tỉnh bơ đẩy nó sang một bên, cô ta đứng bên cạnh cao sang lạnh lùng nhìn bọn họ.

 

Thomson thấy cử chỉ khác thường của Nguyệt Như Ca, anh ta phỏng đoán: “Nguyệt Ca, không phải cô sợ giết cá chứ?”

 

Nguyệt Như Ca: “..Anh nói bậy cái gì vậy, đến cả người sống tôi còn bắn nổ đầu, tôi lại sợ giết cá?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.