Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 606



Chương 606:

 

Mãi đến tận khi Lục Hỉ Bảo hù anh, anh mới giật mình nhận ra.

 

“Anh đang nghĩ gì đấy, sao mà đờ đẫn vậy, ngay cả em đi tới anh cũng không phát hiện.”

 

Giang Thanh Việt sửng sốt một thoáng, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn long lanh của cô gái đến xuất thần.

 

Lục Hỉ Bảo đưa tay huơ huơ trước mặt anh: “Giang Thanh Việt, anh làm sao vậy, có phải bố nuôi của anh không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau không?”

 

“Không có.”

 

“Có thật không?”

 

Giang Thanh Việt cười nhạt một tiếng, đưa tay xoa đầu cô, đôi mắt đen sáng quắc nhìn cô: “Không ai có thể ngăn cản chúng ta bên nhau cả”

 

Lục Hỉ Bảo vui vẻ ôm lấy tay anh, khuôn mặt nhỏ tựa lên vai anh, tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp trong tương lai của họ.

 

Buổi tối trước hôm về Bắc Thành, Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca ngồi dưới ánh trăng tán gấu.

 

Nguyệt Như Ca cầm theo hai bình rượu, đưa một chai cho anh nhưng Giang Thanh Việt lại không nhận lấy.

 

“Tôi cai rượu.”

 

Nguyệt Như Ca hơi run lên, cô cong môi, trêu chọc: “Sói Trắng không sợ chết trước kia, giờ lại chủ động cai rượu giữ sức khỏe. Xem ra bây giờ anh sợ chết thật rồi.”

 

Giang Thanh Việt thản nhiên thừa nhận: “Bây giờ trong lòng tôi có nhược điểm rồi, đương nhiên là sợ chết.”

 

Nguyệt Như Ca uống một hớp rượu xong, cô híp mắt nói: “Anh thấy thây dễ dàng thả anh đi vậy sao?”

 

“Ông ấy không muốn, nhưng tôi cũng có thể uy hiếp lại ông ấy. Ở tổ chức Minh nhiều năm như vậy cũng không phải ngồi không”

 

Nguyệt Như Ca cười giễu cợt: “Ông ấy nuôi lớn chúng ta, như bây giờ thì giống như chúng ta đang lấy oán trả ơn vậy, anh có nghĩ tới không, có lẽ có một ngày thầy sẽ phái em đi giết anh đấy”

 

Giang Thanh Việt nắm chặt hai tay lại, anh khẽ đáp: “Nghĩ tới rồi”

 

“Anh không chết thì là em chết.”

 

Giang Thanh Việt đưa mắt nhìn cô: “Nếu có ngày đó thật, chúng ta không cần nể mặt nhau, khi đó chúng ta là kẻ địch.

 

Cô có nguyên tắc phải tuân thủ, tôi cũng có thứ mình cần bảo vệ. Tôi sẽ cố sống sót khỏi khẩu súng của cô, cô cũng vậy”

 

Nguyệt Như Ca cầm chai rượu nở nụ cười, đôi mắt cay cay: “Mong là không có ngày đó đến.”

 

“Trong tổ chức Minh cũng không phải chưa từng có chuyện đó xảy ra, đã có lần một thì sẽ có những lần tiếp theo. Năm đó tự tay bố nuôi đã giết người anh em tốt nhất của mình”

 

Nguyệt Như Ca khẽ nhíu mày: “Anh nói các chủ Phó đó sao?”

 

“Ừ, năm đó có lời đồn các chủ Phó phản bội tổ chức, cấu kết với tổ chức Minh (tối), cho nên tổ chức Minh (sáng) huy động toàn bộ sức mạnh, tiêu diệt các chủ Phó. Nhưng vật đổi sao dời, thật giả ra sao ai mà biết, lịch sử là do người thắng cuộc viết nên”

 

Nguyệt Như Ca: “Nếu có một ngày anh và em phát hiện ra, hóa ra các chủ hoàn toàn khác với tưởng tượng của chúng ta, anh có phản bội lại người không?”

 

Giang Thanh Việt cười nhạt: “Nếu có một ngày như vậy thật, tôi cũng sẽ làm thế. Tôi không sợ trở thành người phản bội, tôi chỉ sợ mất đi những thứ mà mình quý trọng thôi “A Việt, có chuyện này… em muốn nói cho anh biết. Lúc ở Cực Địa, anh bị trúng kịch độc, người mang dược liệu Bối Nam Tinh về cứu anh không phải là em, mà là Lục Hỉ Bảo liều mạng tìm được nó. Lúc em tìm thấy cô ấy, cô ấy đang bị một bầy sói vây quanh, suýt thì mất mạng”

 

Trong lòng Giang Thanh Việt như chấn động.

 

Vì thế tối hôm đó cô mới mơ mình bị một bầy sói ăn?

 

Anh siết chặt nắm đấm, trong lòng anh sôi sục như dời sông lấp biển.

 

Khi Giang Thanh Việt định trở về, Nguyệt Như Ca đứng dậy gọi anh: “A Việt, Lục Hỉ Bảo là một cô gái tốt, em chúc phúc cho hai người.”

 

“Cô cũng là một cô gái tốt, rồi sẽ có ngày cô cũng tìm được điểm yếu của mình”

 

Nguyệt Như Ca cười ha ha hai tiếng: “Em không muốn bị uy hiếp, điểm yếu sẽ khiến em mềm yếu”

 

“Đúng là điểm yếu sẽ khiến người ta bị uy hiếp, nhưng nó cũng sẽ khiến người ta có lòng tin kiên định nhất.”

 

Giang Thanh Việt vừa luyện tập xong, lúc anh ấy trở về thì Lục Hỉ Bảo đã tắm xong, tóc ướt nhẹp nên cô ấy lấy một cái khăn màu hồng nhạt bọc tóc lại, khuôn mặt bị hơi nóng phả vào nên đỏ ứng lên, lại để mặt mộc nên lộ ra làn da trắng nõn không một lỗ chân lông, non mềm như quả trứng gà luộc vừa mới bóc vậy.

 

“Anh về rồi à?”

 

Con mắt đen của Giang Thanh Việt nhìn Lục Hỉ Bảo đầy ẩn ý. Anh ấy tiến đến gần, ôm chặt lấy cô ấy.

 

Cả người Lục Hỉ Bảo run lên, khăn trùm trên đầu cũng rơi xuống, mái tóc ướt bị xõa ra lộn xộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.