Chương 616:
Người đàn ông giơ tay lên xoa xoa đầu nhỏ của Lục Hỉ Bảo: “Được” Ban đêm, Lục Hỉ Bảo và mẹ nằm cùng một giường, hai mẹ con trò chuyện.
Mẹ Lục vươn tay sờ sờ cái bụng vẫn còn phẳng lì của Lục Hỉ Bảo: “Chăm sóc cho con, dạy bảo con, vậy mà đến bây giờ mẹ vẫn không biết được cái bụng này của con đã được mấy tháng rồi” Lục Hỉ Bảo hơi nghiêng người nhìn mẹ: “Sắp được ba tháng rồi. Mẹ, đợi sau khi con với Giang Thanh Việt kết hôn xong, chúng ta sẽ đổi sang một căn nhà lớn hơn, mẹ và bố cũng cùng nhau dọn về đó ở cùng với bọn con đi” Mẹ Lục đưa tay gõ nhẹ lên mũi của Lục Hi Bảo, nói: “Con đấy, con bây giờ cũng sắp kết hôn rồi, chuyện này con không cần hỏi Tiểu Giang mà tự mình quyết định sao? Nếu như Tiểu Giang không vui thì biết làm thế nào? Hơn nữa, việc muốn đổi sang một căn nhà lớn hơn ở Bắc Thành cũng không phải là chuyện dễ dàng, giá nhà ở thành phố Bắc Thành đắt như vậy, con đừng có mà cả ngày chỉ biết gây thêm chuyện cho Tiểu Giang nữa” “Giang Thanh Việt đã từng nói rằng anh ấy sẽ ủng hộ quyết định của con. Vả lại, việc đón bố mẹ về ở chung với bọn con cũng không phải là chuyện xấu gì, mẹ có thể nấu bữa sáng cho tụi con hay gì đó nữa, tốt biết bao nhiêu” Lục Hỉ Bảo ôm lấy cánh tay của mẹ Lục, dựa vào bà như một đứa trẻ nít luôn cần phải dựa dẫm vào mẹ mình vậy.
Mẹ Lục cười một tiếng, sờ sờ đầu Lục Hỉ Bảo: “Con cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ cũng đã là mẹ trẻ con rồi, sao con vẫn thích làm nũng vậy? Hai người vợ chồng son các con đến lúc đó sẽ trải qua cuộc sống tân hôn, mẹ và bố con mà chuyển đến ở thì coi thành chuyện gì chứ? Sẽ có rất nhiều vấn đề không được thuận tiện. Hỉ Bảo, con đã là một người trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ nữa, có rất nhiều chuyện, con phải cân nhắc một chút đến cảm nhận của nửa kia mới được” Mẹ Lục suy nghĩ một hồi rồi nói thêm: “Hơn nữa, mẹ và bố con đã quen sống ở thị trấn này rồi, đi ra đi vào đều là những người đã quen biết, nếu như thật sự chuyển đến ở cùng với hai đứa, ngày ngày bị nhốt ở bên trong nhà, cũng không quen biết gì với những người ở bên trong khu chung cư, mẹ và bố con thật sự sẽ bị hoàn cảnh như vậy khiến cho buồn chán đến chết mất.
Hai người chúng ta đã đến từng tuổi này rồi, ở chung với những người trẻ như các con, thói quen làm việc nghỉ ngơi cũng không được giống nhau, mới sáng sớm đã gọi các con thức dậy, các con có thấy vui không? Thời gian lâu dần, các con chỉ còn biết trách móc, phiền chán hai ông bà già này mà thôi” “Được rồi, nhưng mẹ và bố con đều đã nghỉ hưu rồi, với lại dù sao thì hiện tại muốn đi đến thành phố cũng thuận tiện hơn nhiều Mẹ Lục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái nói: “Đúng vậy, rất nhanh thôi là con sẽ kết hôn rồi, phải ra dáng vẻ của người trưởng thành, đừng có cả ngày cứ tung tăng, hí ha hí hửng như đứa trẻ, giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy” Lục Hỉ Bảo đột nhiên cau mày, nghiêm mặt nói lẹ, là như thế này có đúng không? Ngày nào cũng mặt mày u ám” “Bảo con trưởng thành lên chút, chứ không phải bảo con làm mặt xấu” Lục Hỉ Bảo trợn tròn mắt nói: “Nhưng mà Giang Thanh Việt nói, ở trước mặt anh ấy, con vĩnh viễn đều có thể làm một đứa trẻ” Mẹ Lục nhẹ nhàng nắm lấy tay của con gái: “Hỉ Bảo, mẹ muốn nói lời xin lỗi với con. Có lẽ quyết định không cho phép con và Tiểu Giang ở bên nhau lúc đầu của mẹ là một sai lầm.
Mặc dù thời gian mẹ ở chung với Tiểu Giang rất ngắn, nhưng sau những chuyện ngày hôm nay, mẹ phát hiện ra, cậu ấy thật sự quan tâm đến con bằng cả tấm lòng, cũng may là con không bỏ lỡ người đàn ông này. Sau này, con nhất định phải ở trân trọng đấy” “Mẹ, con còn tưởng rằng bởi vì Giang Thanh Việt đã từng ly hôn cho nên cả đời này mẹ cũng sẽ không bao giờ chấp nhận anh ấy nữa chứ, bởi vì con cho rằng ở trong mắt mẹ, thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì” “Đứa con ngốc, thể diện chỉ là thứ để dành cho người ngoài nhìn mà thôi, đối với mẹ, hạnh phúc của con quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Ngày nay ấy à, lấy nhau rồi còn có thể ly hôn, cuộc hôn nhân lần hai hay là không lần hai, đều chỉ là những thứ xuất phát từ trong miệng của những người khác, còn việc lạnh ấm ra sao, chỉ có người trong cuộc mới biết. Chỉ cần Tiểu Giang đối xử tốt với con, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì” “Mẹ, cảm ơn mẹ đã tác thành” Lục Hỉ Bảo đỏ hồng hai hốc mắt, ôm lấy cổ mẹ mình.
Có được sự chúc phúc của bố mẹ, hôn nhân sẽ hạnh phúc hơn.
Bố Lục và mẹ Lục luôn luôn thức dậy sớm, hai người nhanh chóng thay quần áo ra, sau đó cùng nhau đi chợ mua rau, dạo phố.
Lúc mà Lục Hỉ Bảo thức dậy đã là chín giờ rưỡi sáng, cảm thấy cổ họng khát khô cho nên đứng dậy đi ra phòng khách rót một ly nước uống, nhìn quanh nhà thì thấy bố mẹ nhà mình đã đi ra ngoài, cô liền lén lút lẻn vào phòng Giang Thanh Việt ngủ giống như một tên trộm.
Giang Thanh Việt không có ở trong phòng, Lục Hỉ Bảo đảo tròn hai con ngươi đen nhánh, rồi lại chạy vào phòng tắm.
Người đàn ông đó đang đánh răng.
Lục Hỉ Bảo nhích từng bước đi vào, cầm lấy bàn chải đánh răng của chính mình, tò mò hỏi: “Sao anh biết được bàn chải đánh răng mới để ở đâu vậy?” “Sáng sớm mẹ vợ đã để bàn chải đánh răng mới ở trên bồn rửa mặt, anh nhìn thấy thì mở ra dùng” Lục Hỉ Bảo chu chu cái miệng nhỏ nhắn: “Xem ra mẹ em đã thật sự chấp nhận anh rồi: Giang Thanh Việt buồn cười nhìn cô: “Mẹ em chấp nhận anh, nhưng tại sao em lại có dáng vẻ không tình nguyện như vậy?” “Hai người họ cũng đều đã chấp nhận anh rồi, nhưng mà anh vẫn chưa cầu hôn em” Giang Thanh Việt im lặng không nói, trong lòng lại âm thầm ghi nhớ chuyện cầu hôn này.
Bố Lục và mẹ Lục đi dạo hết một vòng chợ bán đồ ăn, mặt mũi hồng hào, tâm trạng vô cùng tốt.
Hàng xóm tươi cười chào hỏi: “Sao hôm nay hai người vui quá vậy, trên mặt toàn là nụ cười thôi!” Bà bác bán rau cầm lấy một bó hành lá, đưa cho mẹ Lục và nói: “Đúng rồi, lần trước bà bảo tôi nhắm mối, tôi đã ngắm được hai đứa nhỏ rồi, dáng dấp cũng rất tốt, điều kiện gia đình cũng không tệ, rất hợp với Hỉ Bảo. Bà xem, hay là bà cho tôi số điện thoại của Hỉ Bảo đi, tôi sẽ bảo bọn họ tự liên lạc với HỈ Bảo, thế nào?” Mẹ Lục cười nói: “Cảm ơn bà nhé, nhưng là thế này, Hỷ Bảo nhà chúng tôi đã có bạn trai Hôm qua con bé mới đưa bạn trai về. Cậu con rể tương lai của nhà chúng tôi ấy à, vô cùng anh tuấn, nho nhã lại còn ưu tú nữa. Hai đứa nó về là để gặp người lớn trong nhà, chuẩn bị kết hôn” “Ồ, chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng bà cũng trút bỏ được nỗi băn khoăn trong lòng, không cần nhờ chúng tôi giới thiệu bạn trai cho Hỉ Bảo nhà bà nữa rồi nhỉ!” Nụ cười tươi trên mặt mẹ Lục càng giống như được tắm trong gió xuân: “Đúng vậy, cậu con rể tương lai này của tôi ấy à, điểm nào cũng tốt, điều quan trọng nhất là, cậu ấy rất là cưng chiều Hỉ Bảo nhà chúng tôi. Tôi phải mua con gà về nấu canh tẩm bổ cho hai đứa nó mới được” Trong vòng chưa đầy một buổi sáng, chuyện Lục Hỉ Bảo sắp kết hôn đã được lan truyền khắp thị trấn Thanh Hà.
Người ngì trong nhà, như từ trên trời rơi xuống.