Chương 617:
Trong điện thoại của Lục Hỉ Bảo nhận được rất nhiều tin nhắn từ những người bạn cùng chơi thuở nhỏ.
“Hỉ Bảo, nghe nói cậu sắp kết hôn rồi, có thật hay không vậy!”
Lục Hỉ Bảo: Chẳng lẽ là mẹ đã lan truyền khắp toàn bộ thị trấn Thanh Hà về chuyện cô và Giang Thanh Việt kết hôn rồi hay sao!
Giang Thanh Việt đã ở lại thị trấn Thanh Hà với Lục Hỉ Bảo mấy ngày rồi. Có một buổi tối, sau bữa ăn tối xong, mẹ Lục đưa theo Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo ra ngoài đi dạo.
Giang Thanh Việt cùng đi tản bộ với Lục Hỉ Bảo, khiến tất cả mọi người trong trấn đều biết bạn trai của Lục Hỉ Bảo có dáng dấp trông như thế nào.
Lục Hỉ Bảo lẩm bẩm nói: “Em thấy mẹ em chỉ muốn bảo em kéo theo anh ra ngoài để khoe khoang một phen mà thôi, ý là muốn nói cho mọi người biết con rể tương lai của mẹ sẽ như thế nào” Hai con ngươi màu nâu sáng và sâu thảm của Giang Thanh Việt nhìn vào Lục Hỉ Bảo: “Anh như thế nào?” Điều Lục Hỉ Bảo muốn nói đương nhiên là anh đẹp trai đến mức khiến người ta không thể khép chân lại, nhưng sau đó lại liếc anh một cái rồi cố ý nói: “Không phải chỉ là người có hai mắt, một mũi và một miệng sao? Có gì đẹp để mà nhìn đâu” Khen anh ấy, sợ rằng anh ấy sẽ quá kiêu ngạo.
Người trong thị trấn này chưa từng nhìn thấy trai đẹp hay.
sao? Tại sao mà từng đôi từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào Giang Thanh Việt vậy chứ?
Người đàn ông cố ý trầm ngâm một tiếng: “Cho nên ở trong lòng của em, anh chỉ phổ thông như vậy thôi sao?” Vào buổi tối ở thị trấn nhỏ này, có vô cùng nhiều người ra ngoài đi dạo và tập thể dục, mọi người đều là hàng xóm của nhau, cho nên hầu hết họ đều biết nhau, ngay cả khi họ không quen biết nhau thì nhìn vẫn rất quen mắt.
Dọc trên đoạn đường đi này, đã có nhiều người chào hỏi Lục Hỉ Bảo.
Nhưng thật ra bọn họ chảo hỏi Lục Hỉ Bảo cũng không phải là vì thật lòng muốn chào hỏi Lục Hỉ Bảo, mà chỉ là vì muốn tám chuyện về chồng tương lai của cô ấy mà thôi.
Cách đó không xa, có hai cô gái mặc áo thể thao và quần đùi thể thao ngắn đang chạy bộ, nhưng nhìn lại, ánh mắt của bọn họ đang dần dần chuyển về phía của Lục Hỉ Bảo.
“Hi, Hỉ Bảo!”
“Đã lâu không gặp! Đây là bạn trai của cậu sao? Thật sự rất đẹp trai!” Hai cô gái đều là con của nhà hàng xóm của Lục Hỉ Bảo, khi còn nhỏ cũng có thể coi là bạn chơi của nhau, nhưng bởi vì sau khi lớn lên mỗi người lại học ở một nơi khác nhau, cũng không có tiếng nói chung nên rất ít khi liên lạc với nhau, dân dần tình bạn thuở nhỏ cũng phai nhạt.
Lục Hỉ Bảo vô thức khoác tay lên cánh tay của Giang Thanh Việt, động tác nhỏ này không nghi ngờ gì, chính là một lời tuyên bố chủ quyền.
“Lâu rồi không Hai cô gái cười nói: “Sao lại không giới thiệu bạn trai của cậu một chút vậy?” Lục Hỉ Bảo cười nói: “Đây là vị hôn phu của tôi, Giang Thanh Việt, hai chúng tôi sẽ kết hôn sớm thôi.”
“À, xin chúc mừng xin chúc mừng” Đợi đến lúc hai cô gái kia rời đi, bọn họ còn vừa chạy vừa thì thầm bàn tán.
“Bạn trai của Lục Hỉ Bảo thật là đẹp trai, đúng là phúc đức đã tu luyện được qua tám đời!” “Đúng vậy, không biết gia cảnh của người đàn ông này là như thế nào” “Haizz, nói chung là, những người đẹp trai thì thông thường gia cảnh sẽ không được tốt” Lục Hỉ Bảo thở dài, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Giang Thanh Việt, chân mày trắng nõn nhíu lại nói: “Anh quá hấp dẫn ong bướm, anh xem, trên đường có rất nhiều người đang nhìn anh kìa” “Điều này chứng tỏ chồng tương lai của em rất ưu tú, mà em cũng có ánh mắt rất tốt” Hai tay nhỏ bé của Lục Hỉ Bảo ôm chặt lấy Giang Thanh Việt, giống như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo, không được tự.
nhiên nói: “Dù sao thì anh cũng là của em.” Giang Thanh Việt nhìn thấy một trường Trung học Cơ Sở cách đó không xa, tên là trường Trung học Cơ Sở Thanh Hà: “Em học Trung học Cơ Sở ở đây sao?” “Đúng vậy, em dẫn anh đi xem thử nhé?” Giang Thanh Việt nở nụ cười: “Được.” Giang Thanh Việt không có được may mắn đã tham gia vào sự u mê, thiếu hiểu biết trong tuổi trẻ của Lục Hỉ Bảo, nhưng Giang Thanh Việt vẫn luôn muốn biết được từng li từng tí về những chuyện đã xảy ra trong thuở thiếu thời của cô ấy.
Lục Hỉ Bảo đưa Giang Thanh Việt đến trường trung học.
Thanh Hà, giờ học sinh đã tan học về nhà nên bảo vệ có thể cho mọi người vào sân tập thể dục chuyên dùng cho chạy bộ.
Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo tay trong tay, dạo quanh khuôn viên trường vào buổi tối.
Khi đi tới phòng học của cô ấy vào năm cuối học Trung học Cơ Sở, Lục Hỉ Bảo nhoài người nằm ở trên cạnh cửa chỉ vào một vị trí ở phía bên trong, nói với Giang Thanh “Năm thứ ba của cấp Hai em đã ngồi ở đó, bàn thứ hai” Giang Thanh Việt dựa vào bệ cửa sổ, mỉm cười cưng chiều nhìn Lục Hỉ Bảo: “Cho nên lúc đó, dáng người Hỉ Bảo của anh vẫn còn rất nhỏ nhắn nhỉ?” “Đến lúc em học Đại học mới phát triển về chiều cao, lúc còn học cấp Ba cũng mới chỉ cao một mét sáu mươi, cho nên vẫn ngồi bàn thứ hai, đến lúc em học Đại học vậy mà lại cao được thêm bốn, năm centimet nữa. Hầy… chắc chắn là lúc đó mẹ em đã khấu trừ tiền tiêu vặt của em, dinh dưỡng không theo kịp, cũng may lúc em học Đại học, biết cách tự mình đi làm thêm, góp được chút tiền lẻ, sau đó toàn bộ đều mua đồ ăn hết” Người đàn ông nhìn cô gái của mình một cách dịu dàng: “Anh biết.” Anh đã âm thầm chú ý đến cô, bắt đầu từ khi cô mười bốn tuổi.