Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 625



Chương 625:

 

“Con người của tôi chính là thích được trải nghiệm phiêu lưu mạo hiểm” Nguyệt Như Ca mở bình rượu ra, cô ta rót rượu vào hai cái ly rồi đưa cho Thomson một ly, hai người đứng bên cạnh vách cửa sổ nhìn bầu trời đêm mưa bụi ngoài cửa sổ, cùng nhau “Chỉ có điều, cô vì một người con trai không hề yêu cô mà phản bội Tổ chức, có phải là có chút không thỏa đáng không?

 

Nếu như Sói Trắng nói yêu cô, vậy thì hai người cùng nhau bỏ trốn đến một nơi không ai biết, chuyện tình giữa hai người sẽ trở thành một giai thoại tình yêu, nhưng đây chỉ là cô mơ mộng hão huyền mà thôi” Lông mi Nguyệt Như Ca hơi hơi rủ xuống, trên gương mặt tuyệt đẹp của cô ta hiện lên một ý cười nhàn nhạt: “Có lẽ tôi cũng không yêu anh ấy, chỉ là ỷ lại vào anh ấy mà thôi, tôi lớn lên cùng anh ấy, tôi vẫn luôn xem anh ấy như là một người anh trai vậy, anh ấy che chắn bảo vệ tôi khi tôi gặp nguy hiểm, bây giờ anh ấy gặp nguy hiểm thì tất nhiên tôi phải đứng ra để bảo vệ cho anh ấy chứ. Lục Hỉ Bảo là người mà anh ấy muốn bảo vệ cả đời này, bây giờ anh ấy ngã xuống, tôi thay anh ấy bảo vệ Lục Hỉ Bảo”

 

“Chậc chậc, đây là tình cảm làm trời đất cũng phải cảm động là thế nào nhờ, suýt chút nữa thì cô làm tôi khóc rồi đấy!” Nguyệt Như Ca nhíu mày, cô ta tỏ vẻ ghét bỏ mà nhìn chằm chằm vào Thomson: “Anh có phải là đàn bà không vậy?

 

Tôi còn chưa khóc mà anh dám khóc trước tôi à!” ‘Thomson nhấp một ngụm rượu Brandy, nói: “Sau khi trưởng thành thì tôi mới gia nhập Tổ chức Minh, cô có muốn kể cho tôi nghe chuyện tình của cô và Giang Thành Việt khi còn nhỏ không hả?”

 

“Anh mau thu lại ý nghĩ vớ vẩn đó đi. Chỉ có điều tôi đã phản bội Bang chủ, thật đúng là không phải chỉ vì Giang Thanh Việt đâu” ‘Thomson nhướn lông mày: “Là bởi vì hai năm nay tham vọng và cánh tay đắc lực của Bang chủ đã nhằm vào một nơi không nên đặt chân tới, điều này đã làm trái lại với mục đích mà tôi gia nhập Tổ chức Minh vào trước đây. Nước Z không cần một người lãnh đạo tàn ác hung bạo như vậy, tiếp theo là chúng ta có thể làm một trận chiến ác liệt” Nguyệt Minh Ca giải thích: “Nhưng chỉ dựa vào ba người chúng ta thì không thể thay đổi tình thế được. Mấy năm nay Bang chủ đã gây tranh chấp ở khắp nơi trong nước, thế lực của Bang chủ không chỉ ở nước Z, ông ta còn kết giao với nhiều tổ chức khác nữa”

 

“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.” Nguyện Như Ca uống cạn ly rượu trong tay mình: “Ý tưởng của tôi và anh rất giống nhau. Tổ chức Ám vẫn luôn đối địch với Tổ chức Minh, nhưng bây giờ chúng ta đã tạo phản thì chúng ta chỉ có thế kết đồng minh với Tổ chức Ám mà thôi.”

 

“Có chuyện này tôi phải nhắc nhở cô, người đứng đầu Tổ chức Ám là Lưỡi Băng, anh ta chính là một người chủ nhân gian xảo quỷ quyệt, nếu chúng ta không loại bỏ anh ta thì anh ta cũng sẽ không làm hại chúng ta” Nguyệt Như Ca bĩu môi: “Tôi nắm được điểm yếu của anh ta trong tay, còn nữa, anh ta còn nợ tôi một nhân tình nữa đấy” Hai mắt Thomson trừng lớn nhìn về phía cô ta: “Cô nắm được điểm yếu của Lưỡi Băng trong tay ư? Hoa Hồng Đen à, bình thường tôi thật sự đã xem thường cô rồi, Sói Trằng cũng không chắc chản có thể lại gần người Lưỡi Băng, vậy mà cô lại có thể nắm được điểm yếu của anh ta?” Nguyệt Như Ca đặt ly rượu xuống bàn, cô ta xoay người đi vào phòng ngủ, rồi cô ta nhẹ nhàng nói ra hai từ: “Ngủ đi” Thomson bị cô ta làm cho sặc rượu: “Khụ khụ khụ khụ khụ! Cô thật đúng là cô gái yêu nghiệt!”

 

Khi Giang Thanh Việt tỉnh lại, cả người anh ấy vô cùng đau đớn như muốn rời ra.

 

Chỉ vừa đụng vào miệng vết thương ở ngực và bả vai một chút mà đau đến thấu xương.

 

Nguyệt Như Ca vừa mở cửa ra đã thấy Giang Thanh Việt tỉnh lại.

 

“Cuối cùng cũng tỉnh, còn tưởng anh sắp chết luôn rồi chứ” Nguyệt Như Ca đi tới mở cửa sổ ra, cơn mưa đêm qua rất to, sáng nay sau cơn mưa bầu trời trở nên trong trẻo hơn, trong cái nơi rừng sâu núi thẳm này thì bầu trời trở nên xanh hơn và không khí cũng trong lành hơn.

 

Nếu hôm nay không phải đánh một trận ác chiến thì cảnh tượng này là cảnh tượng làm cho người ta mơ ước.

 

Giang Thanh Việt chật vật ngồi dậy: “Đây là đâu?”

 

“Đây là biệt thự tư nhân của tôi. Anh ở đây cũng khá an toàn, anh ở đây thì sẽ không bị Các chủ theo dõi vì cả ngọn núi này đều là của tôi, thế nào? Tôi không quá vô dụng, đúng chứ?”

 

Giang Thanh Việt không có tâm tình nghe cô ta nói đùa, đôi mắt đen láy nhìn chăm chằm vào vào khuôn mặt của cô ta: “Cô phản bội tổ chức, vì tôi sao?”

 

“Đúng vậy, anh có cảm động không? Hay là anh chia tay với Lục Hỉ Bảo đi, hai chúng ta ở bên nhau được không? Chúng ta có cùng chung chí hướng, nếu chúng ta hợp sức lại thì dù anh có bị các chủ phái người đuổi giết thì chúng ta cũng có thể trốn thoát được. Như thế nào, anh đồng ý chứ?”

 

“Như Ca, tình hình bây giờ không phù hợp để nói giỡn. Cô có biết hậu quả của việc phản bội tổ chức là gì không?” Nguyệt Như Ca ôm cánh tay, cô ta nhíu mày: “Tôi không phải là trẻ con, tất nhiên tôi biết hậu quả của việc này rồi. Anh cứ yên tâm đi, tôi không phải là Lục Hỉ Bảo, tôi sẽ có trách nhiệm với con đường mà tôi lựa chọn, anh không cần quan tâm đến tôi. Vừa rồi tôi nói tôi phản bội tổ chức vì anh là nói đùa thôi. Tôi đã sớm phát hiện ra ý đồ của Các chủ không đúng, anh ta đang muốn vươn bàn tay tà ác của anh ta ra toàn bộ nước Z, thậm chí anh ta còn muốn vươn bàn tay đó ra toàn bộ thế giới. Chúng ta phải ngăn cản anh ta và kéo anh ta xuống đài”

 

Giang Thanh Việt ôm miệng vết thương ở trên ngực, anh hơi nhìn xuống thì thấy vết thương do phát súng kia gây ra, một tia đau đớn thoáng qua dưới đáy mắt anh.

 

Tất nhiên là Nguyệt Như Ca biết anh ấy đang nghĩ cái gì, cô ta mở đôi môi đỏ mọng nói: “Lục Hỉ Bảo bị Các chủ khổng chế cho nên mới nổ súng bản anh. Thật xin lỗi, khi Các chủ bắt được cô ấy thì tôi có nhận được tin tức, nhưng mà tôi không cứu được cô ấy”

 

“Tôi biết, cô không cần phải giải thích, những thứ cô làm cho tôi thực sự quá đủ rồi”

 

Nguyệt Như Ca thở dài một tiếng và nói: “Tạm thời thì không cần phải lo nghĩ nhiều đến vậy, tôi đã nấu cháo rồi, anh ngồi dậy ăn một chút đi”

 

Khi anh ấy đến bên cạnh bàn ăn thì Thomson đã ở.

 

‘Thomson xoa xoa hai tay, chờ mong nói: “Không ngờ lúc còn sống lại có thể ăn đồ ăn do Hoa Hồng Đen tự mình nấu!

 

Tôi còn tưởng rằng người phụ nữ như cô chỉ biết rút súng bắn nhau với địch thôi chứ, thô lỗ đến nỗi không thể thô lỗ hơn được nữa!”

 

Nguyệt Như Ca vừa ăn cháo vừa nói bằng giọng không cảm xúc: “Tôi có bỏ thêm độc vào trong cháo của anh đấy, nhưng mà miệng anh độc như vậy thì loại độc đó cũng không độc chết anh được” Sau khi Giang Thanh Việt uống xong một ngụm cháo thì nhìn về phía rừng cây bên ngoài: “Cô có sắp xếp mai phục xung quanh đây không?”

 

“Hừ, nếu không có thì tôi dám đưa anh đến chỗ này à? Tôi đã dùng một số tiền lớn mới có thể tạo ra nơi này, nửa đời sau tôi còn phải dưỡng lão ở đây đấy. Bây giờ anh đã trở thành tội phạm bị truy nã hàng đầu nước Z rồi, tôi che giấu anh như thế này là tội nặng lắm nha” Giang Thanh Việt lườm Thomson một cái, anh ấy nhíu mày lại hỏi: “Vì sao anh lại phản bội tổ chức?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.