Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 629



Chương 629:

 

Nếu như Băng Nhẫn không tự mình đích thân tới đây đàm phán mà lại tùy tiện cắt cử một đại diện tới đây, như vậy thì có thể bàn chuyện lớn gì với chúng ta được? Vậy thì tôi sẽ không làm đâu”

 

“Băng Nhẫn là thủ lĩnh có cấp bậc cao nhất của Tổ chức Ám. Nếu như anh ta không tới đây thì cũng chỉ là điều hết sức bình thường. Anh ta hoàn toàn có thể tìm một thuộc hạ ngang hàng với chúng ta từ trong Tổ chức Ám rồi sai đến đây giao thiệp với chúng ta. Như vậy thì cũng không được xem là không tôn trọng chúng ta”

 

“Dù sao thì tôi cũng có linh cảm rằng tối nay Băng Nhãn sẽ tự mình đến chỗ này gặp chúng ta” Nguyệt Như Ca cũng lười tiếp tục tranh luận cùng với ‘Thomson, nên chỉ nói: “Anh nói cái gì thì chính là cái đó đi”

 

“Như Ca, tôi đột nhiên phát hiện ra cô có cái gì đó rất là kỳ lạ. Mỗi lần chúng ta nhắc đến Băng Nhẫn là cô đều không thèm tranh cao thấp với tôi nữa nhỉ” Nguyệt Như Ca trợn tròn mắt, liếc nhìn về phía Thomson: “Bởi nếu như không phải là vì chúng ta không thể không đi tìm anh ta, thì cả đời này tôi cũng không bao giờ muốn tiếp xúc với người đàn ông đó một lần nào nữa” Chờ đến lúc sau khi thành công giải quyết được chuyện lớn lần này, cô ta nhất định phải tự tay thiến tên đàn ông Băng Nhẫn chết tiệt đó!

 

‘Thomson nhìn chằm chằm vào cô ta, bắt đầu khơi dậy tính hóng chuyện mà hỏi: “Chẳng lẽ là do tình một đêm của cô và Băng Nhẫn rất không được thoải mái hay là sao? Là bởi vì kỹ thuật của cô kém, hay là do anh ta không được?” Bước chân của Nguyệt Như Ca đột nhiên dừng lại, ngay sau đó cô ta trực tiếp nhấc tay, đấm mạnh vào khuôn mặt điển trai của Thomson.

 

“Ối chai” ‘Thomson kêu đau, vươn tay sờ sờ mũi! Trời ạ! Có vậy mà lại bị đánh đến chảy máu mũi rồi!

 

Người phụ nữ này thật sự quá bạo lực đi mất! Ai mà dám muốn cô ta cơ chứ! Cũng chỉ có mỗi Băng Nhẫn mới dám ngủ với cô ta mà thôi!

 

Nguyệt Như Ca đi tới phía trước phòng bệnh, nhìn người đàn ông bên trong qua tấm kính thủy tinh trong suốt, sau đó dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Chuyện tối nay chúng ta đi thương lượng với Băng Nhẫn, đừng nói cho Giang Thanh Việt.”

 

“Giang Thanh Việt sẽ không đi cùng với chúng ta sao?” Nguyệt Như Ca trừng mắt nhìn anh ta: “Giang Thanh Việt vừa mới mất đi đứa con của anh ấy và Lục Hỉ Bảo. Hơn nữa, đến tận bây giờ Lục Hỉ Bảo vẫn còn hôn mê không tỉnh, anh ấy làm gì còn tâm tư để mà đi gặp Băng Nhẫn nữa chứ? Chuyện kết thành liên minh với Tổ chức Ám, hai người chúng ta đi làm là đủ rồi”

 

“Vậy cũng đúng nhỉ. Vừa rồi lúc tôi và Giang Thanh Việt làm phẫu thuật giúp cho Lục Hỉ Bảo, tôi đã lấy ra được từ trong cơ thể của Lục Hỉ Bảo một con chip trí tuệ nhân tạo. Đó cũng chính là thứ đã điều khiển Lục Hỉ Bảo. Châu Thắng thực sự đáng sợ ghê luôn” Nguyệt Như Ca mấp máy đôi môi đỏ mọng, nhưng lại không hề nói gì.

 

Bên trong phòng bệnh, Giang Thanh Việt từ đầu đến cuối vân luôn trông nom ở bên cạnh Lục Hỉ Bảo.

 

Người đàn ông này hôn lên mu bàn tay của cô gái, vành mắt ửng đỏ, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào người con gái của bản thân mình.

 

“Bảo, thực xin lỗi, là do anh bất tài vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho em được” Cô gái nằm trên giường bệnh có sắc mặt tái nhợt, không còn một chút màu máu nào, như thể mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, lồng ngực của Giang Thanh Việt đau đến mức khó mà hít thở thông cho được.

 

Người trên giường bệnh từ đầu đến cuối vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Giang Thanh Việt vùi đầu thật sâu, dựa vào bên người cô gái, cuối cùng khẩn cầu: “Bảo, cầu xin em, tỉnh lại đi có được hay không?” Lông mi của Lục Hỉ Bảo hơi hơi run rẩy.

 

Giang Thanh Việt lại ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt ngày càng đỏ hoe: “Tất cả đều là lỗi của anh, anh không nên…

 

không nên để cho em phải đi thử váy cưới hay làm gì đó một mình. Nếu như anh cùng em đi đến phòng thử váy cưới, vậy thì em cũng sẽ không bị Châu Thắng bắt đi. Bảo, anh xin lỗi… là do anh không bảo vệ tốt cho em và con của chúng ta” Trong cả cuộc đời của Giang Thanh Việt cũng mới chỉ có.

 

hai lần cảm thấy hoang mang, bất lực đến mức không biết làm sao như lúc này.

 

Một lần đầu tiên là vào năm Giang Thanh Việt được năm tuổi. Ngày đó anh ấy đã chính mắt chứng kiến mẹ của mình chết dưới làn mưa đạn hỗn loạn, nhưng lại không lại không thể đứng ra để mà cứu mẹ của mình, ngay cả quyền lợi được lớn tiếng khóc than mà anh ấy cũng không hề có.

 

Trước khi mẹ của Giang Thanh Việt mất, đôi mắt kia của bà vẫn nhìn chằm chằm vào anh ấy, nói với anh ấy rằng: A Việt, con phải sống thật tốt, dù thế nào đi nữa thì cũng phải tiếp tục sống.

 

Cậu bé Giang Thanh Việt bịt chặt miệng gắt gao, không để cho mình phát ra cái gì dù chỉ là một tiếng khóc, thân hình bé nhỏ được mẹ giấu vào một chỗ khuất, Giang Thanh Việt may mắn sống sót, nối tiếp chuỗi tạm bợ cho qua ngày.

 

Giang Thanh Việt cho rằng cả đời này anh ấy sẽ không bao giờ trải qua nỗi hận đau đớn thấu tâm can, nỗi hận với sự bất tài của chính mình, hận chính mình chỉ có thể “đưa tay chịu trói” như vậy nữa.

 

Nhưng giờ đây, người con gái duy nhất mà Giang Thanh Việt anh ấy yêu thương trong đời lại đang năm ở trên giường bệnh, cận kề với cái chết. Ngoại trừ việc tự trách bản thân và cầu xin Lục Hỉ Bảo tỉnh lại thì Giang Thanh Việt dường như không thể có bất cứ biện pháp nào khác nữa.

 

Anh ấy không thể để mất Lục Hỉ Bảo được.

 

Chỉ cần Lục Hỉ Bảo có thể tỉnh lại, muốn Giang Thanh Việt trả bất cứ giá nào anh ấy cũng sẽ chấp nhận.

 

“Hỉ Bảo, anh nhất định sẽ đánh thức được em, khiến cho em sống lại khỏe mạnh giống như lúc trước vậy” Giang Thanh Việt muốn nhìn thấy người con gái của chính mình, thấy cô mỉm cười, dùng ánh mắt đẹp như ngọc nhìn anh ấy, và cả đôi môi đỏ mọng, hay hàm răng nho nhỏ trắng sáng của cô ấy sinh động lại hoạt bát đến như vậy, cả đời này anh ấy cũng không thể nào quên đi được.

 

Anh ấy nhất định sẽ chính tay đâm Châu Thắng, trả thù cho bố, mẹ và Hỉ Bảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.