Chương 645:
Nhưng khi anh ấy tự tay lấy bình sứ nhỏ ra thì bỗng nhiên bình sứ nhỏ khởi động cảnh báo, cả kho thuốc đều bị đóng chặt phòng vệ.
Giang Thanh Việt nhíu mày lại, mình lại bị Châu Thắng đặt bấy rồi!
“Bốp bốp bốp”“
Ở chỗ tối truyền đến một tràng tiếng vỗ tay.
Giọng nói của Châu Thắng vang lên: “Quả nhiên rất có can đảm, mày lại dám một mình ở lại tìm thuốc giải nhưng mà tao thật sự không nghĩ tới thế mà mày lại thích con nhỏ kia đến thế. Mày có thể vì cô ta mà từ bỏ mạng sống của bản thân mình”
Giang Thanh Việt cầm bình thuốc nhỏ rồi nhìn bóng tối hỗn loạn bên ngoài, anh ấy biết rõ Châu Thắng đã sắp xếp Thiên La Địa Võng chờ mình.
“Rốt cuộc thì đây có phải thuốc giải hay không?”
Châu Thắng cười nói: “Bên trong chỉ là một ít vitamin thôi. Tao đã đoán được mày sẽ lo lắng đến hoảng loạn vì con nhỏ Lục Hỉ Bảo kia cho nên mất hết đầu óc, nhưng tao lại không ngờ sự cảnh giác của mày lại trở nên kém như vậy”
Giang Thanh Việt cắn răng tức giận nói: “Rốt cuộc ông đã bỏ độc gì với Hỉ Bảo? Thuốc giải năm ở đâu?”
“Quả thật tao có thuốc giải nhưng chỉ có một viên.”
Giang Thanh Việt cầm súng đối mặt với Châu Thắng: “Ông cũng biết kỹ thuật bản súng của tôi cũng không tệ lắm nhỉ?”
Châu Thắng vô cùng bình tĩnh cười nhạt: “Nếu bây giờ mày giết tao.
thì mày không những không có được thuốc giải mà bản thân mày cũng không trốn thoát được, bên ngoài đang có ám vệ vây quanh đó.”
“Tôi có thể trói ông lại để uy hiếp bọn họ và cũng có thể uy hiếp ông”
Châu Thắng khinh miệt hừ một tiếng: “Uy hiếp? Thanh Việt, mày theo tao nhiều năm như vậy mà vẫn không hiểu rõ tính nết của tao sao?
Mày biết tao ghét nhất là bị người ta uy hiếp. Vả lại tao cũng sẽ không để người khác uy hiếp, từ trước đến nay chỉ có tao uy hiếp người khác mà thôi”
Giang Thanh Việt cầm súng chế trụ cổ Châu Thắng, anh ấy dùng họng súng chỉa vào huyệt thái dương của ông ta nói: “Nhưng bây giờ quả thật tôi đang uy hiếp ông, giao thuốc giải ra thì tôi có thể cho ông toàn thây!”
“Thanh Việt, ngay cả bố mày cũng chẳng dám nói chuyện với tao như thế”
“Bố tôi là bố tôi, tôi là tôi! Năm đó, rốt cuộc tại sao ông lại ra lệnh giết chết bố tôi?”
“Ông ta cũng muốn ngăn cản con rối giết người của tao giống mày, nhưng chuyện tao muốn làm thì cho tới bây giờ không ai có thể ngăn cản được”
Hai mắt của Giang Thanh Việt đỏ lên, anh ấy trợn mắt đầy giận dữ nhìn Châu Thắng: “Ông đúng thật là không còn thuốc chữa!”
Giang Thanh Việt đang chuẩn bị áp chế Châu Thắng để ra khỏi kho thuốc thì dưới ánh sáng lờ mờ, anh ấy lại đột nhiên nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ sau tai phải của Châu Thắng, mắt Giang Thanh Việt lập tức trầm xuống.
Anh ấy ở bên cạnh Châu Thắng rất lâu cho nên anh ấy nhớ rất rõ ràng sau tai phải của Châu Thắng không có nốt ruồi đỏ nào.
“Ông không phải Châu Thắng! Ông là ai?”
Bên ngoài kho thuốc bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Thanh Việt, mày thực sự làm tao quá thất vọng, tao đợi mày lâu như vậy mà mày mới nhận ra người mày bắt giữ kia vốn không phải tao”
Giang Thanh Việt trực tiếp đẩy Châu Thắng giả ra, sau đó đóng cửa kho thuốc lại.
Kho thuốc vô cùng lớn, Giang Thanh Việt trốn sau tủ thuốc xa nhất.
Dù cho người bên ngoài muốn xông vào thì bọn họ ở ngoài sáng, Giang Thanh Việt cũng có thể chiến đấu tốt hơn từ một nơi bí mật gần đó.
Giang Thanh Việt cầm súng nghe kĩ tiếng động bên ngoài, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
Bên ngoài vang lên giọng nói của Châu Thắng: “Thanh Việt, mày đừng giãy giụa cũng đừng trốn nữa, không phải mày muốn thuốc giải sao? Nếu mày đi ra thì tao sẽ đưa cho mày”
Châu Thắng vừa dứt lời thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng súng.