Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 647



Chương 647:

 

Chúng ta cần phái người xuống dưới tìm kiếm xác của Châu Thắng”

 

Nguyệt Như Ca nói: “Tôi đồng ý, lòng dạ Châu Thắng rất hiểm độc, tôi cũng không tin ông ta lại chết dễ dàng như vậy, vả lại thuốc giải của Lục Hỉ Bảo cũng bị ông ta cầm theo rồi, chúng ta cần phái người xuống dưới tìm thuốc giải”

 

Lúc quay lại biệt thự Vọng Sơn thì Nguyệt Như Ca bị Lưỡi Băng ngăn ở ngoài núi.

 

“Mấy người không phải người nước Z, hiện tại quan hệ hợp tác của chúng ta cũng tạm thời giải trừ, mấy người không thể xông vào vùng đất tư nhân của tôi.”

 

Mắt đen của Lưỡi Băng nhìn chằm chằm Nguyệt Như Ca: “Cho nên bây giờ cô dùng chúng tôi xong thì vứt chúng ta qua một bên sao? Cô đừng quên không chừng Châu Thắng còn sống, vả lại điều kiện cô đã hứa với tôi, tôi sẽ nhớ kỹ, cô muốn thất hứa trước mặt tôi thì cô có thể thử xem”

 

Lưỡi Băng là một người đàn ông đi ngược lại với mọi người, dù Nguyệt Như Ca ngăn cản thế nào thì chuyện anh ta muốn làm sẽ không ai có thể ngăn cản?

 

Đừng nói là Nguyệt Như Ca, cho dù Giang Thanh Việt và Phó Hàn Tranh có ở đây cũng chưa chắc có thể cản nổi Lưỡi Băng.

 

Lưỡi Băng trực tiếp lướt qua Nguyệt Như Ca khẽ hếch cằm rồi đi vào biệt thự.

 

Mấy người đàn ông như Giang Thanh Việt có thể vào biệt thự tư nhân của cô ta, thế mà anh ta đường đường là người đàn ông của cô lại không thể vào biệt thự của cô ta à?

 

Đáy mắt Lưỡi Băng có chút bốc hỏa.

 

Nguyệt Như Ca cắn răng, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không còn cách nào với Lưỡi Băng.

 

Giang Thanh Việt và Thomson đi đến phủ Tổng thống một chuyến Nguyệt Như Ca nhìn bóng lưng Giang Thanh Việt lại cảm thấy có chút đau lòng.

 

Lưỡi Băng nhìn Nguyệt Như Ca hừ lạnh một tiếng: “Anh ta liều mình vì một người phụ nữ khác, thế mà cô tại liều mình vì anh ta, tôi không nghĩ tới Hoa Hồng Đen sẽ chung tình như thế đấy”

 

Chung tình sao. .. Chung ông nội nhà anh!

 

Nguyệt Như Ca hung tợn trừng mắt liếc anh ta một cái không giữ anh qua đêm ở đây đâu! Thừa dịp trời còn chưa tối lắm thì mấy anh mau chóng xuống núi đi”

 

“Nếu như tôi nói tôi có cách cứu mạng của Lục Hỉ Bảo thì sao?”

 

Nguyệt Như Ca trợn mắt lên: “Anh nói gì? Anh có thể cứu mạng của Lục Hỉ Bảo, vậy tại sao không nói sớm một chút? Hiện tại Giang Thanh ‘Việt đã ôm Lục Hỉ Bảo đi. .. Anh!”

 

Bàn tay to của người đàn ông bóp chặt eo thon của người phụ nữ rồi sau đó ôm chặt vào lòng.

 

“Hàn Chiến! Anh đang làm gì thế?”

 

Hàn Chiến nhìn chằm chằm cô ta gắn từng chữ: “Ở Trung Quốc của chúng tôi có một loại thuốc có thể giải bách độc”

 

Nguyệt Như Ca nhíu mày: “Nhưng Lục Hỉ Bảo trúng không phải loại độc bình thường mà là kịch độc, loại thuốc này của Trung Quốc mấy người chưa chắc có tác dụng với Lục Hỉ Bảo”

 

“Loại thuốc này tên là thuốc Bách Linh, cả Trung Quốc chỉ có một viên, dù là loại kịch độc gì trên đời này cũng có thể thuốc vào bệnh hết.”

 

Mắt Nguyệt Như Ca sáng lên: “Viên thuốc này, tôi mua”

 

Hàn Chiến có chút nhíu mày: “Lục Hỉ Bảo là người Sói Trắng yêu, nếu cô ta chết thì không phải cô nên vui mừng sao?”

 

Sao người phụ nữ này vẫn còn nghĩ đến chuyện cứu người?

 

Nguyệt Như Ca nhếch môi đỏ rất nghiêm túc nói: “Mặc dù Lục Hỉ Bảo không phải bạn của tôi nhưng cô ấy là người Giang Thanh Việt đã nhận định, Giang Thanh Việt đã cứu tôi vô số lần cho nên người anh ấy muốn bảo vệ thì tôi cũng sẽ liều mạng bảo vệ thay anh ấy”

 

Ồ, cô ta đã yêu Sói Trắng mức yêu đến yêu ai yêu cả đường đi lối về luôn rồi sao?

 

Hàn Chiến cúi khuôn mặt lạnh lùng xuống chậm rãi đến gần cô ta lạnh lùng nói: “Nhưng viên thuốc Bách Linh kia cực kỳ quý hiếm, ai tôi cũng không muốn bán. Tôi còn định giữ lại để ngày nào đó mình cần còn dùng, dựa vào đâu tôi lại bán cho cô để lấy lòng Sói Trắng chứ?”

 

“Hàn Chiến, tôi không đùa với anh, tôi nói với anh rất nghiêm túc, nếu như Lục Hỉ Bảo chết thì không có chỗ tốt nào với anh!”

 

Hàn Chiến nhíu mày hứng thú nhìn Nguyệt Như Ca: “Lục Hỉ Bảo chết có liên quan gì đến tôi?”

 

Nguyệt Như Ca đàng hoàng trịnh trọng bịa ra: “Nếu như Lục Hỉ Bảo chết thì Giang Thanh Việt tuyệt đối không còn lòng dạ nào làm Thủ lĩnh của Tổ chức Minh, đến lúc đó Giang Thanh Việt chạy mất thì anh ký kết hẹn ước đồng minh trăm năm giữa nước Z và Trung Quốc với ai đây?”

 

Hàn Chiến sờ cằm cố ý gật đầu nói: ” Hình như…cô nói cũng không phải hoàn toàn không có lý”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.