Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 668



Chương 668:

 

“Thật sự là không có, anh nghe em giải thích đã, anh phải tin em…”

 

“Em không có xảy ra chuyện gì với anh trai nhỏ kia, nhưng anh trai nhỏ kia rất muốn xảy ra chút gì đó với em”

 

Mộ Vi Lan cảm thấy như trời đang giáng xuống năm đạo sấm sét đùng đùng đánh ngay xuống đỉnh đầu mình.

 

“Không, em không thích anh ta, một chút cũng không, em còn không có nhớ anh ta trông như thế nào nữa..”

 

“Em nói anh ta trông giống anh”

 

Mộ Vi Lan: “Hả?”

 

“Tối hôm qua anh trai nhỏ em mang về còn chưa có đi”

 

Phó Hàn Tranh vừa nói như vậy xong, theo bản năng Mộ Vi Lan liền ngẩng đầu nhìn quang bốn phía tìm một vòng, cũng không phải quá để ý mà là do cô muốn sống sót!

 

“Anh, anh ta ở đâu rồi?”

 

Bất chợt Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng nói ra một câu: “Gần ngay trước mắt em”

 

Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm anh, một giây, hai giây, ba giây sau đó cười ra tiếng.

 

“Anh hù dọa em làm gì? Phó Hàn Tranh, anh thật xấu xa quá rồi đấy”

 

Phó Hàn Tranh lại nghiêm túc nói: “Loại chuyện như này, lần sau không được làm theo lẽ bình thường nữa. Lần sau nếu để anh bắt được em ở bên ngoài uống rượu tới nửa đêm, còn tùy tiện đùa giỡn người đàn ông khác, anh không biết rồi bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đâu”

 

Nói xong, Phó Hàn Tranh giơ tay cầm cây dao và cái rĩa bạc sắc bén lên, “hung dữ” hành xác bữa sáng là chiếc bánh sandwich trên mặt bàn.

 

Ánh mắt Mộ Vi Lan liếc anh một cái: “Ông xã, chắc chắn lần sau em sẽ không uống rượu ở bên ngoài nữa, còn nữa chuyện hôm qua á, em ngủ cùng với Ngôn Hoan chứ không phải với người đàn ông nào khác, em cũng không có ra ngoài hẹn hò với đàn ông đâu nha”

 

Nhắc tới cái này, đàn ông còn đỡ, còn người phụ nữ kia thật sự khó lòng phòng bị.

 

Hiện tại Phó Hàn Tranh chỉ cần nghĩ tới hình ảnh hai người phụ nữ là Mộ Vi Lan và Ngôn Hoan ôm nhau ngủ ngày hôm qua, ly chạm ly cùng uống rượu thì có hơi chán ghét.

 

Sau này, anh lại muốn ngăn cản cô qua lại chơi bời với Ngôn Hoan rồi.

 

Sau khi ăn sáng, Mộ Vi Lan coi như bỏ qua chuyện này, còn vô cùng nịnh nọt nói: “Để em dọn bát đũa cho! Chị Hoàng không có ở nhà, nhưng có anh về rồi nên chúng ta cũng nên đưa hai đứa nhỏ trở về đi thôi!”

 

Mộ Vi Lan cầm chén lên chuẩn bị thu dọn sạch sẽ đem vào phòng bếp, lại bất ngờ nghe Phó Hàn Tranh lạnh lùng mở miệng: “Bát đũa đặt xuống đó đi, bàn phím còn chờ em tới lấy đấy”

 

Mộ Vi Lan sợ sệt, trong lúc nhất thời có hơi phản ứng không kịp: “Cái cái, bàn phím là cái gì vậy?”

 

Hình như trong lòng cô có loại dự cảm không tốt lắm thì phải?

 

“Trước đó đều để em viết kiểm điểm, nhưng hình như không có tác dụng mấy, cho nên lần này đổi sang cách khác thôi, quỳ bàn phím”

 

Khuôn mặt Mộ Vi Lan lập tức nhăn lại, sụp đổ nói: “Anh đang nói thật đấy hả?”

 

Ánh mắt Phó Hàn Tranh dường như đang nói: Em cảm thấy thế nào?

 

Nửa tiếng sau.

 

Trong phòng khách liền truyền tới tiếng Mộ Vi Lan kêu rên: “Về sau em sẽ không ra ngoài uống rượu nữa”

 

“Còn gì nữa không?”

 

Mộ Vi Lan trừng mắt liếc Phó Hàn Tranh bình tĩnh ngồi trên sô pha đọc tạo chí kinh tế tài chính, cô thấy có hơi bực bội nói: “Cuối cùng là không nên đùa giỡn các anh trai nhỏ, nhưng hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!”

 

Cô thề, thật sự cô chỉ đùa giỡn anh ta mà thôi…

 

“Còn gì nữa không?”

 

Mộ Vi Lan có hơi mơ hồ: “Làm gì mà còn nữa chứ? Còn cái gì vậy?”

 

Phó Hàn Tranh lạnh lùng vứt quyển tạp chí kinh tế tài chính xuống, thả hai chân đang bắt chéo xuống, đứng dậy đi tới trước mặt cô nói: “Còn có sau này không cho phép em một mình đi chơi với Ngôn Hoan”

 

“Vì sao chứ? Ngôn Hoan không phải đàn ông mài!”

 

Lúc này, cô thật sự không hiểu rồi.

 

Nhưng xem ra Phó Hàn Tranh nghĩ lại là dù Ngôn Hoan không phải đàn ông nhưng còn nguy hiểm hơn nhiều!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.