Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 697



Chương 697:

 

Như Ca cũng rất lo lắng cho anh”

 

“Cô ấy đã biết rồi, đến lúc chúng ta kết hôn, cô ấy sẽ đến, anh đã gửi thiệp mời cho cô ấy rồi”

 

Lục Hỉ Bảo trợn to đôi mắt long lanh, “Thiệp mời đám cưới? Anh chuẩn bị lúc nào cơ? Sao em không biết?”

 

Giang Thanh Việt cười nhạt nói: “Trước khi anh ra biên giới.”

 

“Em còn chưa đồng ý gả cho anh đâu đấy nhé, ngay cả một lời cầu hôn cũng không có, anh đúng là ép cưới ép gả mà”

 

Đừng nói là cầu hôn, ngay cả một chiếc nhẫn cũng không! Cứ thế kết hôn cũng quá không có cảm giác trang trọng nghi thức chút nào!

 

“Vậy xin hỏi cô Lục Hỉ Bảo, cô có đồng ý gả cho anh Giang Thanh ‘Việt làm vợ không? Mãi mãi không phân ly gì gì đó.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo cũng nhăn nhó, “Không có đồng ý hay không không đồng ý gì hết! Cái này mà là cầu hôn gì chứ, em muốn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng! Còn phải có một chiếc nhẫn kim cương! Bữa ăn tối dưới ánh nến đại loại như vậy!”

 

Tốt thôi, Giang Thanh Việt ghi nhớ từng cái một.

 

Chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng thì có đáng gì, quá phàm tục, không xứng với cô, anh sẽ tặng cho cô cả một khu vườn trồng hoa hồng.

 

Còn về chiếc nhãn kim cương, anh có tới mấy cái mỏ kim cương, còn thiếu một chiếc nhẫn kim cương sao?

 

Chỉ cần cô muốn, viên kim cương nặng ngàn carat cũng có.

 

Sau khi trở về Bắc Thành, đầu tiên Giang Thanh Việt cùng Lục Hỉ Bảo trở về thị trấn Thanh Hà một chuyến, thông báo chuyện kết hôn cho hai vị phụ huynh, đồng thời lấy hộ khẩu gốc của Lục Hỉ Bảo, thuận lợi đi thẳng ra ủy ban đăng ký kết hôn.

 

Bởi vì Lục Hỉ Bảo quá lâu không đi làm, hơn nữa cô còn phải chuẩn bị hôn lễ, đến khi cử hành hôn lễ xong, cô còn phải cùng Giang Thanh Việt đi hưởng tuần trăng mật, thế là dứt khoát nghe lời Giang Thanh Việt, vứt công việc sang một bên.

 

Chờ sau khi hết thảy ổn định lại, lại đi tìm việ Lục Hỉ Bảo hẹn Mộ Vi Lan cùng đi thử áo cưới, Giang Thanh Việt thuận tiện hẹn Phó Hàn Tranh đi luôn, Mộ Vi Lan giúp Lục Hỉ Bảo tham khảo áo cưới, Phó Hàn Tranh giúp Giang Thanh Việt tham khảo lễ phục chú rể làm cũng chưa muộn.

 

Kết quả cuối cùng là bốn người này căn bản không đi xem áo cưới hay lễ phục gì hết, mà là chạy ra quán ngồi đánh bài, cuối cùng Lục Hỉ Bảo đánh thua còn chơi xấu.

 

“Không được, bây giờ tôi thất nghiệp, Giang Thanh Việt cũng không có việc làm, tổng giám đốc Phó, anh thẳng tôi bao nhiêu tiền như vậy, không biết xấu hổ sao?”

 

Phó Hàn Tranh vừa định mở miệng, nhưng Tiểu Đường Đậu bên cạnh đang ăn bánh đậu đỏ liền lời nói ra một câu giật bắn người: “Dì Hỉ Bảo, dì còn chưa có em bé mà, bố cháu còn có mẹ cháu, cháu rồi em cháu nữa đó, phải tốn rất nhiều tiền tiền, dì với chú Việt đâu có cần nuôi con nhỏ đâu”

 

Lục Hỉ Bảo bị trẻ con nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Mộ Vi Lan ngồi một bên cũng có thâm ý khác cười nói: “Hỉ Bảo, nghe chưa, bọn mình mà có ăn tiền của cậu, cũng không ngượng ngùng gì.”

 

Huống chỉ, trước đây nghe Phó Hàn Tranh nói, Giang Thanh Việt có tới mấy cái mỏ kim cương, chút tiền còm này thì bố bèn gì!

 

Lục Hỉ Bảo tủi thân, đau lòng mớ tiền lẻ của mình, đến khuya sau khi về nhà, Lục Hỉ Bảo lẩm bẩm nói: “Tối nay không ăn thịt nữa”

 

Giang Thanh Việt sửng sốt, có vẻ không hiểu, còn tưởng rằng thân thể cô không thoải mái, liền vội vàng đi tới ôm chiếc eo nhỏ của cô, lo lắng hỏi: “Sao vậy, không thoải mái?”

 

“… Không phải, hôm nay thua quá nhiều tiền, quyết định tiết kiệm một chút”

 

Giang Thanh Việt dở khóc dở cười, “Dù em có một tuần lễ không ăn thịt, vậy cũng có tiết kiệm được bao nhiêu đâu”

 

“Một tuần lễ không được, vậy chúng ta tiết kiệm một tháng đi! Giang Thanh Việt, lần sau sẽ không đánh bài với bọn họ nữa, tổng giám đốc.

 

Phó đánh bài quá ghê gớm, sao anh không biết, nói sớm một chút cho em, em đã không thèm đánh tiến lên với anh tal”

 

Lục Hỉ Bảo tự nhận là là cao thủ tiến lên, hồi cô lên đại học, ngày nào cũng đấu địa chủ, đánh tiến lên trên điện thoại di động, chủ ý đánh bài luôn là cô khơi mào, Mộ Vi Lan nói mình không biết đánh bài, Mộ Vi Lan đúng là không gạt người, nhưng không ngăn được nhà người ta có một quân sư cực kỳ giỏi, Mộ Vi Lan không ra được bài gì, Phó Hàn Tranh sẽ xuống bài sao cho Mộ Vi Lan đánh được thì thôi, Phó Hàn Tranh là một doanh nhân làm ăn, doanh nhân đương nhiên vô cùng nhạy cảm với việc tính toán, đối với loại người coi cờ bạc là trò tiêu khiển vặt vãnh, so với anh, cô cùng Giang Thanh Việt đúng là thảm hơn không chỉ một chút xíu.

 

Giang Thanh Việt buồn cười nhìn cô bé đang phụng nhịu, “Không phải em muốn cùng người ta đánh tiến lên sao?”

 

“Đúng vậy, em hỏi tổng giám đốc Phó biết chơi cái gì, anh ta liền nói biết đánh tiến lên một chút, em cho rằng anh ta thật sự chỉ biết một chút, em liền nghĩ sẽ kiếm được một khoản to cho lễ đính hôn của bọn mình, ai biết đâu, anh ta nói biết một chút, lại là cái kiểu biết như vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.