Chương 726:
Kỳ Ngạn Lễ nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy vết son môi trên cổ áo, màu đỏ rất dễ chú ý.
“Em đi đây.”
Diệp Quả đóng nắp thỏi son, cầm túi xách lên rồi xoay người đi khỏi biệt thự.
Kỳ Ngạn Lễ nhìn vết son môi, một lúc sau, anh thấp giọng nở nụ cười.
Mình thế mà lại đồng ý để Diệp Quả dùng cách vụng về như vậy để kích thích Kiều Lạc.
Trên lầu, Kiều Lạc tắm rửa xong liền đi ra khỏi phòng tắm, vừa ra đã thấy Kỳ Ngạn Lễ đang ngồi trên giường rồi.
Kiều Lạc cầm khăn mặt lau tóc, đáy mắt có chút kinh ngạc, sao anh không ở cùng Diệp Quả?
Đôi mắt Kỳ Ngạn Lễ sâu thảm: “Thế nào, không muốn nhìn thấy anh như vậy à?”
Tâm mắt Kiều Lạc dừng ở vết son môi trên cổ áo của anh ta, bàn tay đang cầm khăn mặt không khỏi nắm chặt hơn vài phần, ngực cũng truyền ra cảm giác đau nhói nhè nhẹ.
“Anh hản là nên ở bên cô Diệp mới phải”
Kiều Lạc quay lưng đi, vì bị mất tập trung nên cứ mặc kệ máy tóc dài vẫn còn ướt sũng, cổ tay lại bị Kỳ Ngạn Lễ nắm chặt lấy. Người đàn ông kia kéo cả người cô qua, ép buộc cô nhìn thẳng vào mình.
“Em đang ghen sao?”
“Tôi không có, tôi nói rồi tôi không phải Kiều Tang”
Kỳ Ngạn Lễ căn bản là không để ý tới lời cô đang nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt đầy men say lại xẹt qua chút ánh sáng rõ ràng: “Nói cho anh biết, vì sao em quay lại? Nếu không muốn gặp anh, không muốn trở lại bên cạnh anh, vậy vì sao em lại muốn quay lại Bắc thành?”
Không trở về Bắc thành, trời nam đất bắc lại lớn như vậy cho dù lực lượng người của anh có lớn tới đâu cũng không dám chắc chắn có thể tìm thấy cô.
Đối với thế giới rộng lớn như vậy, mỗi người tồn tại đều rất nhỏ bé huống chỉ người ta còn cố tình trốn tránh mình.
Kiều Lạc nuốt một ngụm nước bọt, rủ mắt xuống nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi về Bắc thành không phải vì muốn gặp anh”
“Bắc thành không phải nhà của em, em không vì muốn gặp anh vậy em về Bắc thành là để gặp ai?”
Kiều Lạc không nói ra được lý do nào hợp lý.
Bắc thành không có người nhà của cô, nếu cô thật sự không muốn gặp Kỳ Ngạn Lễ vậy cô không cần trở về đây.
Kiều Lạc nhắm mắt lại, đẩy cánh tay Kỳ Ngạn Lễ ra, nói: “Kỳ Ngạn Lễ buông tôi ra, chúng ta thật sự không thích hợp với nhau, anh và cô Diệp.
rất xứng đôi, cô ấy mới là người thích hợp với anh nhất. Tôi nhìn ra được.
giữa hai người cũng có tình cảm vậy anh còn nắm tay tôi không thả làm gì?
Kiều Ngạn Lễ cười lạnh một tiếng: “Sao em biết được giữa tôi và Diệp Qủa có tình cảm?”
Kiều Lạc im lặng không nói.
Đáy mắt Kỳ Ngạn Lễ xẹt qua ánh sáng sắc bén, giống như có thể nhìn thấu cô: “Bởi vì Diệp Qủa đưa anh về nhà, bởi vì anh ngâm cho.
phép Diệp Qủa nắm tay anh, hay là bởi vì trên cổ áo sơ mi của anh có dấu son môi của cô ấy, cho nên em mới cảm thấy giữa anh và cô ấy có tình cảm, thậm chí còn lăn giường luôn rồi đúng không?”
Kiều Lạc hít sâu một hơi, tim đập tới run rẩy: “Những cái này đều không có liên quan gì tới tôi, những cái đó là quyền tự do của anh”
Tự do? Cô dùng cái lồng giam bắt nhốt anh chặt chẽ như vậy, thế mà hiện tại cô lại nói cho anh biết, anh tự do?
“Cho nên em không ngại chuyện anh và cô gái khác ở cùng nhau?”
Kiều Lạc không dám nhìn anh, có hơi nghiêng người đi nhìn thoáng qua bóng đêm bên ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới nói: “Đúng, tôi không ngại. Bởi vì chúng ta đã chia tay từ lâu rš “Anh còn chưa từng đồng ý, khi nào thì chúng ta chia tay hả?
Kiều Lạc cảm thấy toàn thân mình đều lạnh run lên, trong gian phòng này rõ ràng đủ ấm nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lo: “Chuyện chia tay này, một người quyết định là đủ rồi, huống chỉ giữa chúng ta….Còn chưa hề bắt đầu qua”
Chẳng qua cô lấy danh phận của chị gái mình cùng anh diễn một vở kịch, giống như một giấc mộng đẹp đã vỡ tan rồi thì bất kể có cố che chở ra sao thì cuối cùng nó cũng sẽ bị tan vỡ.