Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 728



Chương 728:

 

Kiều Lạc nhìn bàn tay duỗi ra của mình nhẹ nhàng cười, nỉ non với không khí một tiếng: “Như vậy coi như đã quen biết nhau, vậy cứ trở về thời điểm ban đầu đi”

 

Tại biệt thự Tiên Thủy Vịnh, Phó Hàn Tranh đang ôm Mộ Vi Lan cùng chìm vào giấc ngủ thì điện thoại di động vang lên.

 

Mộ Vi Lan nhíu mày: “Giờ cũng đã mười hai giờ rồi, không biết ai còn gọi điện thoại cho anh nữa vậy?”

 

Phó Hàn Tranh nâng tay lấy điện thoại di động trên tủ ở đầu giường, nhìn tên gọi tới là Kỳ Ngạn Lễ.

 

Tại quán bar Blue Night.

 

Phó Hàn Tranh đi vào trong phòng, Kỳ Ngạn Lễ đã uống say tới mức chuếnh choáng.

 

Nhìn thấy Phó Hàn Tranh đi tới, Kỳ Ngạn Lễ đứng dậy, túm lấy áo của Phó Hàn Tranh, hai mắt đỏ hồng nhìn anh nói: “ANh hãy nói cho tôi biết, tại sao cô ấy lại không phải là Kiều Tang chứ?”

 

Ánh mắt Phó Hàn Tranh bình tĩnh nhìn anh ta, mở miệng nói: “Cho tới bây giờ, cô ấy vẫn không phải là Kiều Tang. Cô ấy chính là Kiều Lạc, cô ấy là một người khác”

 

Kỳ Ngạn Lễ ngã ngồi trên ghế sô pha. Hai tay anh ta đau khổ ôm lấy đầu, giọng nói khàn khàn tối tăm: “Vì vậy tôi đã đuổi cô ấy đi rồi sao?”

 

“Nếu như anh yêu cô ấy thì hãy nắm lấy cơ hội. Kiều Tang đã ra đi nhiều năm như thế rồi, cô ấy cũng mong anh được hạnh phúc. Nếu anh chỉ bởi vì thấy gánh nặng cùng tội lỗi mà bỏ lỡ đoạn tình cảm này, tôi thấy không hề đáng giá chút nào.”

 

Yêu sao?

 

Kỳ Ngạn Lễ hít thật sâu một hơi, ngay cả chính bản thân anh ta cũng không rõ ràng, hiện giờ, người anh ta yêu là ai.

 

Là Kiều Tang nhưng cũng hình như không phải.

 

Là Kiều Lạc sao? Nhưng khi anh ta nhìn cô ấy, anh ta dường như: thấy bóng dáng của Kiều Tang. Điều này cũng không bình thường.

 

Phó Hàn Tranh ngồi xuống bên cạnh anh ta, mân mê khóe môi nói: “Kiều Tang đã ra đi nhiều năm rồi, có lẽ anh không nghĩ tới, từ lâu anh đã không còn yêu cô ấy nữa. Chẳng qua, anh đối với cô ấy là một loại chấp niệm mà thôi đúng không?”

 

Kỳ Ngạn Lễ nhắm chặt mắt lại, cúi đầu thở dài một tiếng nói: “Tôi cũng không biết nữa”

 

Tình cảm của anh ta đối với Kiều Tang thật phức tạp, giống như là một cái gai bị mắc trong cổ họng khi còn trẻ, anh ta muốn rút nó ra nhưng chính là rất đau cho nên anh ta vẫn không dám. Hiện tại, anh ta muốn nuốt nó vào, để tiêu hóa toàn bộ đoạn tình cảm đó. Trước đây, anh ta chưa từng có suy nghĩ này. Hôm nay, lần đầu tiên ý tưởng đó xuất hiện, nhưng liệu có thể tiêu hóa hết hay không?

 

Anh ta không biết, anh ta thật sự là không biết.

 

Tay của Phó Hàn Tranh võ lên vai của Kỳ Ngạn Lễ nói: “Quá mức sa lầy vào quá khứ sẽ dễ sinh bệnh đấy. Trước đây, tôi luôn thấy áy náy đối với Kiều Tang, cho nên đã từng nghĩ muốn tự sát, trả lại sinh mạng này cho anh và Kiều Tang. Nhưng sau khi Vi Lan xuất hiện, tôi đã không còn có suy nghĩ này ở trong đầu nữa rồi. Tôi cũng hy vọng rằng trong đời anh sẽ xuất hiện một cô gái có thể khiến anh chào đón một cuộc sống mới”

 

Kỳ Ngạn Lễ ngẩng đầu lên, trầm mặc nhìn anh.

 

Phó Hàn Tranh còn nghiêm túc nói một câu: “Hãy quên chuyện của quá khứ đi. Buông bỏ Kiều Tang cũng là buông tha cho bản thân anh”

 

Đáy mắt Kỳ Ngạn Lễ có một mảnh thâm trầm.

 

Cả một đêm này, Kỳ Ngạn Lễ không có về nhà. Kiều Lạc ngồi trên giường trong phòng ngủ, nhìn ra ánh sáng bóng đêm bên ngoài cửa sổ, ngồi suốt một đêm.

 

Sáng sớm hôm sau, sau khi Kiều Lạc rửa xong mặt mũi, đang nghĩ xuống dưới tầng chào dì Dương rồi rời đi. Nhưng mà phải đợi hơi lâu nên gặp Kỳ Ngạn Lễ mang theo mùi rượu còn chưa bay hết về nhà.

 

Cách một tầng không khí, bốn mắt nhìn nhau.

 

Trước tiên, Kỳ Ngạn Lễ tránh tầm mắt, lập tức đi tới bàn ăn. Anh ta cầm trong tay hai bản hợp đồng, Kiều Lạc tưởng rằng đó là tài liệu của công ty nên không hỏi gì.

 

Kiều Lạc nói: “Tôi như vậy rời đi, về sau, chúng ta cũng không có cơ hội gặp lại nữa..: Lời còn chưa dứt, Kỳ Ngạn Lễ ngẩng mặt lên lần thứ hai nhìn về phía cô ấy: “Lại đây xem tập tài liệu này đã”

 

“Cái gì?”

 

Kiều Lạc đi tới cạnh bàn ăn, thấy hai tập tài liệu bên trên bàn, viết bốn chữ to đùng hiệp nghị kết hôn.

 

Đáy mắt Kiều Lạc run lên: “Anh có ý gì đây? Tôi đã nói rồi, Kiều Tang.

 

là chị của tôi, tôi không ph: “Ý của anh là chúng ta kết hôn đi”

 

Kỳ Ngạn Lễ trực tiếp cắt ngang lời của cô ấy, ánh mắt anh ta bình tĩnh nhìn cô ấy, đáy mắt không chứa tia đừ giỡn, thật sự là nghiêm túc.

 

“..” Trong nhất thời, Kiều Lạc không thể phản ứng, trong đầu trống rỗng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.