Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 732



Chương 732:

 

“Còn chưa ạ, bây giờ con mới ước!”

 

Hai bàn tay trắng trẻo của Tiểu Đường Đậu chắp vào nhau rồi nhắm mắt lại, chiếc miệng nhỏ xinh lẩm nhẩm vài câu, sau đó mở to đôi mắt nai đen láy và ngẩng đầu cười tươi nói với Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ con ước xong rồi ạ!”

 

Mộ Vi Lan giơ tay nhéo đôi má phúng phính của cô nhóc: “Con ước điều gì vậy?”

 

“Con ước ông nội, bố, Mộ Mộ và con còn có em trai, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa! Mãi luôn hạnh phúc!”

 

Mộ Vi Lan cong khóe môi và nhìn con gái với ánh mắt dịu dàng: “Nhất định sẽ như vậy”

 

Lúc này Phó Hàn Tranh đã đốt xong quả pháo cuối cùng rồi quay người đi về phía bọn họ.

 

Pháo hoa phía sau lưng người đàn ông lao lên không trung và thắp sáng cả bầu trời đêm, cũng chiếu sáng người đàn ông điển trai đang từng bước tiến về phía cô.

 

Mộ Vi Lan ôm lấy hai đứa trẻ và đứng dưới bầu trời đêm rực rỡ mỉm cười với anh.

 

Khi Phó Hàn Tranh đi đến trước mặt họ, cô lên tiếng: “Vào nhà thôi, bố đang đợi chúng ta chuẩn bị dùng bữa Tất niên”

 

Tiểu Đường Đậu vẫn còn luyến tiếc mở miệng hỏi: “Bố còn có pháo.

 

hoa nữa không? Con vẫn muốn xem”

 

“Có, ông nội biết con thích nên đã mua pháo hoa cầm tay cho con”

 

“Thật vậy ạ? Em trai cũng có thể chơi chứ ạ?”

 

Phó Hàn Tranh xoa chiếc đầu nhỏ xinh của con gái: “Em trai vẫn chưa thể chơi được, đợi hai năm nữa là có thể”

 

Tiểu Đường Đậu cười vui vẻ: “Vậy con chơi giúp em vậy”

 

Mộ Vi Lan không quên dặn dò: “Con có thể chơi cùng với anh Tiều Hàm, đợi lát nữa anh Tiểu Hàm cũng sẽ trở lại dùng bữa Tất niên”

 

Phó Hàn Tranh nhìn cô rồi khẽ hỏi: “Xem ra bây giờ em đã hoàn toàn chấp nhận chị dâu rồi?”

 

“Dù nói thế nào đi chăng nữa Hướng Nam Tây vẫn luôn là con dâu của nhà họ Phó, hơn nữa dù em có mâu thuẫn với cô ta thì cũng không thể liên lụy đến bọn nhỏ được, Tiểu Hàm là vô tội nên em tất nhiên sẽ không ngăn cản Đường Đậu chơi với Tiểu Hàm”

 

Phó Hàn Tranh ôm eo cô và nói đùa: “Nhưng đợi lát nữa dùng bữa tất niên xong chúng ta lập tức rời khỏi đây, như vậy em cũng không cần phải tiếp xúc nhiều với cô ta rồ “Rời khỏi? Quay lại biệt thự Tiên Thủy Vịnh sao? Hay là chúng ta ở lại xem Chương trình chào đón năm mới với bố được không?”

 

Người đàn ông khẽ cau mày: “Tuổi vẫn còn nhỏ làm sao mà trí nhớ lại kém vậy, không phải anh đã nói tối nay sẽ đưa em đến một nơi hay sao?”

 

“Làm gì mà phải bí mật như vậy, không lẽ anh định dẫn em đi bắn pháo hoa trên sông băng Hộ Thành?”

 

“Anh có nhàm chán như vậy sao?”

 

Phó Hàn Tranh nghĩ đến việc đốt pháo hoa trên băng nên khẽ nhướng mày rồi nửa đùa nửa thật cười nói: “Nhưng nếu như em thích bắn pháo hoa trên băng thì cũng có thể, nếu như em không sợ đến lúc đó hai chúng ta bị quản lý thành phố rượt đuổi rồi chạy trốn trên băng”

 

Khóe miệng Mộ Vi Lan khế giật một chút: “Vừa qua năm mới đã bị tóm đến đồn công an vì tội đốt pháo thì không tốt cho lắm”

 

Sau bữa Tất niên, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan xem chương trình chào đón năm mới cùng người thân lớn nhỏ trong gia đình.

 

Một lúc sau khoảng tám giờ rưỡi anh kêu cô đi mặc áo khoác dày, sau đó hai người lái xe và chuồn ra cửa sau mà mọi người không hề hay biết.

 

Khi chiếc xe Spyker màu đen lái ra khỏi khu biệt thự này, cô cảm thấy buồn cười và nhìn anh: “Anh Tranh nói đi, anh định đưa bà xã của mình đi đâu vậy?”

 

“Đến nơi rồi em sẽ biết”

 

“Còn ra vẻ bí mật như vậy nữa”

 

Đoạn đường cũng không xa, sau nửa tiếng đồng hồ xe dừng lại trước một dãy cửa hàng.

 

Mộ Vi Lan có chút khó hiểu bởi vì đang là dịp Tết nên các cửa hàng trên phố đều đóng cửa: “Anh đưa em đến đây để làm gì vậy?”

 

Phó Hàn Tranh đã xuống xe và đi vòng qua đầu xe, đến bên cạnh ghế lái rồi mở cửa xe dắt cô xuống.

 

Người đàn ông đứng sau lưng cô đột nhiên giơ bàn tay to lớn của mình lên che lại mắt cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.