Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 736



Chương 736:

 

Cô ấy chưa bao giờ được người khác nhung nhớ, ồ, ngoại trừ Giang Thanh Việt.

 

Nhưng cô ấy chỉ biết đến tình yêu thâm kín và sự nhớ nhung của Giang Thanh Việt dành cho mình khi họ đã trở thành người yêu của nhau.

 

Trần Hàng đột nhiên đứng dậy và nâng ly với Giang Thanh Việt.

 

“Anh Việt, Hỉ Bảo là người bạn tốt nhất của tôi thời cấp hai rồi sau đó chúng tôi mất liên lạc. Nhưng bây giờ biết cô ấy đã kết hôn và cũng đã gặp được người đàn ông mà cô ấy lấy nên tôi mong rằng anh có thể đối xử thật tốt với cô ấy. Tôi cạn trước ly này”

 

Lục Hỉ Bảo bất giác nhìn về phía Giang Thanh Việt và muốn nói gì đó nhưng anh ấy đã đứng dậy và nâng ly lên rồi một hơi uống cạn.

 

Lục Hỉ Bảo ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp ánh mắt sâu thảm của Trần Hàng.

 

Tuy nhiên cô ấy là người không muốn suy nghĩ nhiều nên nhanh chóng rời ánh mắt tránh đi chỗ khác.

 

Đối với Lục Hỉ Bảo mà nói thì những lời vừa rồi của Trần Hàng chỉ là những lời chúc phúc mà không hề có ý gì khác.

 

Sau khi cuộc gặp mặt kết thúc, Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo định rời khỏi thì Trần Hàng đuổi theo sau.

 

“Hỉ Bảo tớ có thể nói với cậu mấy câu được không?”

 

Giang Thanh Việt cũng rất hào phóng không hề keo kiệt mà nói với Hỉ Bảo: “Anh đợi em ở bên ngoài”

 

Sau khi Giang Thanh Việt rời đi, Trân Hàng nhìn cô rồi ngập ngừng hồi lâu mà chưa lên tiếng.

 

Lục Hỉ Bảo nuốt một ngụm nước miếng và để xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng nên cười và nói: “Ừm, trước đây cậu vừa gầy vừa thấp bây giờ lại cao lớn đẹp trai như vậy, nghe nói cậu định cư ở Mỹ, nước Mỹ dễ sống như vậy à?”

 

“Vậy cậu có hối hận không?”

 

“Hả?”

 

Lục Hỉ Bảo có chút sững sờ nhưng ánh mắt Trần Hàng nhìn cô lại vô cùng nghiêm túc.

 

Hầu kết của người đàn ông khẽ động và trầm giọng hỏi: “Vì sao sau kỳ thi đại học cậu không trả lời tin nhắn của tớ vậy?”

 

Lục Hỉ Bảo bứt tóc: “Lúc, lúc đó yahoo của tớ bị trộm sau lại mẹ tớ tịch thu điện thoại để cho tớ tập trung vào vào kỳ thi đại học, nên sau khi vào đại học tớ đã đổi sim chiếc điện thoại kiểu cũ đó và mua một chiếc mới. Xin lỗi nhé cậu đã gửi tin nhắn gì cho tớ vậy?”

 

Ánh mắt của Trần Hàng trở nên u ám cuối cùng mở miệng nói: “Không có gì chỉ là một ít lời nói linh tinh mà thôi”

 

Một lúc sau Giang Thanh Việt từ bên ngoài quay trở lại: “Hỉ Bảo mẹ gọi điện kêu chúng ta về nhà”

 

Lục Hỉ Bảo “ð” một tiếng và nói tạm biệt với Trần Hàng: “Mẹ tớ gọi tớ quay về rồi, vậy Trần Hàng để lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé?”

 

Lục Hỉ Bảo quay người bước về phía Giang Thanh Việt.

 

Phía sau, Trần Hàng nhìn theo bóng lưng của cô gái và dần buông lỏng đôi bàn tay đã cuộn chặt thành nắm đấm đút trong túi.

 

Những gì anh ta nhắn tin cho cô ấy lúc đầu đều đã không còn quan trọng với cô ấy nữa rồi.

 

Cô ấy đã có một bến đậu hạnh phúc và có lẽ bọn họ có duyên mà không có phận.

 

Trên đường trở về Giang Thanh không biết cái cậu Trần Hàng kia nhỉ?”

 

Lục Hỉ Bảo lấp liếm: “Cậu ấy trước đây là học sinh chuyển trường đến lớp của chúng em và thường bị các bạn học khác bắt nạt nên em đã giúp cậu ấy mấy lần, vì vậy lúc đó tình cảm cũng khá tốt”

 

“Tình cảm?” Ánh mắt Giang Thanh Việt trầm xuống và nhấn mạnh hai chữ này.

 

Cô ấy nhìn sắc mặt của người đàn ông mà trái tim nhỏ bé bỗng run lên: “Không, không, không, nói nhầm rồi là tình bạn, cũng không phải, tình cảm lại không phải là chỉ có mỗi tình yêu”

 

“Em còn thực sự muốn nói chuyện yêu đương với anh ta sao?”

 

Giang Thanh Việt ghé sát vào cô.

 

liếc nhìn cô Lục Hỉ Bảo liên tục xua đôi tay nhỏ nhắn của mình: “Không, làm gì có chuyện đó! Từ nhỏ em không hiểu chuyện tình cảm nên chỉ coi cậu †a là bạn bè mà thôi, em thề đấy!”

 

“Thật vậy sao? Bảo, làm sao anh lại thấy vẻ chột dạ trong mắt em nhỉ?”

 

Lục Hỉ Bảo: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.