Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 740



Chương 740:

 

Q tiên sinh: “Nhìn nơi cô chụp trong bức ảnh, chắc là ở trên núi nhỉ?

 

Trường học và học sinh của các cô có lẽ cũng cần sự giúp đỡ về kinh tế nhỉ?”

 

Kiều Lạc ngẩn ra, Q tiên sinh này chẳng lẽ là muốn làm từ thiện?

 

“Đúng vậy, chỗ của chúng tôi là thành phố ở trên núi, truyền thông và giao thông không được phát triển cho lắm, gia cảnh của bọn trẻ cũng không được tốt, vì là thành phố ở trên núi cho nên nhiều lúc gặp phải sạt lở thường xuyên phải xây dựng lại trường học” Kiều Lạc thuận miệng nói, Q tiên sinh ở đẳng sau màn hình máy tính đã thẳng thắn trả lời cô một câu: “Tôi có thể giúp các cô”

 

Kiều Lạc nghĩ rằng đối phương chỉ đang nói đùa, dù sao làm từ thiện cũng không phải là một việc tùy tiện, cô không nói nhiều, chỉ trả lời lại hai chữ: “Cảm ơn”

 

Q tiên sinh lại trả lời: “Nói chuyện ở đây không thuận tiện cho lắm, kết bạn với phương thức liên lạc cá nhân của tôi đi, chúng ta bàn bạc một lát”

 

Kiều Lạc:…

 

Q tiên sinh này thậm chí còn không hiểu rõ tình hình của trường bọn cô, chỉ là xem qua vài bức ảnh mà cô chụp, tuy rằng những bức ảnh đó.

 

là phong cảnh của thành phố trên núi, cũng có vài tấm là chuyến du xuân của bọn trẻ, bọn họ chỉ là ở trên mạng nói vài câu mà thôi, dựa vào việc này vị Q tiên sinh này liền muốn chỉ tiền cho bọn họ.

 

Kiều Lạc thật sự không hiểt tiên sinh này rốt cuộc là quá có tâm hay là tên ngốc nào đó có nhiều tiền? Người khác muốn làm từ đa phần đều đi qua bằng con đường của chính phủ, bởi vì làm từ thiện như thế này không chỉ không bị lừa mà còn thỏa mãn được cảm giác thành tựu của người quyên góp. Vị Q tiên sinh này dùng phương thức cá nhân để quyên tặng, cũng không giống kiểu phong cách lên giọng từ thiện phách lối, mà hơi có phần khiêm tốn một chút.

 

Kiều Lạc thứ nhất là thật sự muốn lôi kéo đến một ít sự giúp đỡ cho.

 

trường học và bọn trẻ, suy cho cùng đây cũng là việc tốt, thứ hai là sự hiếu kỳ xuất phát tự bản năng của con người, hiếu kỳ vị Q tiên sinh này rốt cuộc là chỉ nói cho qua miệng hay thật sự muốn quyên góp tiền, Kiều Lạc liền kết bạn với phương thức liên lạc cá nhân của Q tiên sinh.

 

Bắc Thành, công ty Á Hoa, trong phòng của tổng tài.

 

Lý Đạt có chút khó hiểu, ông chủ tại sao lại dùng tài khoản weibo.

 

của mình, tài khoản phụ đó cái gì cũng không có, cũng không kết bạn với ai. Kỳ Ngạn Lễ dùng tài khoản phụ của Lý Đạt nói: “Sau này tài khoản này thuộc về tôi.”

 

“Vâng thưa ông chủ.”

 

Kiều Lạc không ngờ, Anh Q trên internet kia, lại thật sự đồng ý quyên góp cho trường học của bọn họ.

 

“Ngài không sợ tôi là tên lừa đảo sao?”

 

Đối với người có nickname Anh Q này, Kiều Lạc tràn đầy tò mò, cũng không biết nên nói người đàn ông này là quá quảng đại hay là quá thừa tiền.

 

Anh Q: “Tôi là người không làm chuyện không nắm chắc. Nếu tôi đã đồng ý quyên góp cho trường học của cô, thì chắc chắn đã biết tình hình của các người rồi”

 

Kiều Lạc: Kiều Lạc nhìn nickname Anh Q trong wechat, bấm vào danh sách bạn, tài khoản này có vẻ là vừa mới lập, hoặc là không thích giao thiệp, bởi vì danh sách bạn chẳng khác nào một tờ giấy trắng, không hề có chút chia sẻ hoặc tương tác nào.

 

Nhưng Kiều Lạc chỉ cảm thấy đối phương có thể là thật sự muốn làm từ thiện, lại không muốn trực tiếp ra mặt, cho nên mới dùng nick clone trên wechat.

 

“Cám ơn ngài, tôi nên gọi ngài như thế nào?”

 

“Cô cứ gọi t‹ AnhQ Kiều Lạc:… Thật đúng là một người kỳ lạ.

 

Kiều Lạc trực tiếp đi tìm hiệu trưởng, chuyện lớn như vậy, cô cũng không thể tự quyết định.

 

Bên trong phòng làm việc, hiệu trưởng võ vai Kiều Lạc, khen ngợi: “Tiểu Kiều à, không ngờ cô mới đến trường học chúng tôi không bao lâu, đã giúp chúng tôi một việc lớn như vậy! Tôi cũng không biết nên cảm ơn cô như thế nào!”

 

Kiều Lạc bị khen có chút ngượng ngùng, khiêm tốn nói: “Hiệu trưởng, ông ngàn vạn lần đừng nói như vậy, tôi cũng chỉ là trùng hợp, thật ra mà nói, bây giờ tôi cũng không dám bảo đảm, đối phương thật sự có chuyển tiền đến hay không, chờ đến lúc Anh Q kia thật sự chuyển tiền đến, ông mới cảm ơn tôi cũng chưa muộn.”

 

“Được, được mà. Cô Lạc, cô thật sự đã giúp được bọn nhỏ một việc rất lớn. Nếu khoản tiền này thật sự được chuyển đến, chúng ta có thể xây cho bọn trẻ một cái nhà ăn, bọn chúng cũng không cần tự mình mang cơm đến trường học ăn nguội ăn lạnh, bọn chúng còn nhỏ, ăn cơm nguội không tốt cho sức khỏe.”

 

“Đúng vậy, hiệu trưởng”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.