Chương 774:
Nhưng anh có thể đảm bảo rằng trong những năm qua con số này chưa bao giờ vượt quá mười lần”
Kiều Lạc khịt mũi: “Không vượt quá mười lần cũng đáng để đem ra khoe khoang sao?”
Kỳ Ngạn Lễ: “.
Kỳ Ngạn Lễ ôm nhẹ lấy Kiều Lạc, cúi đầu và nhìn cô thật sâu: “Lạc Lạc, trước đây anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng anh thực sự không động tâm với họ. Anh thậm chí còn không nhớ mặt và tên của những người phụ nữ đó”
Trong tiệc rượu luôn có những đối tác tự cho mình là thông minh, đưa đến người đẹp không tồi, là đàn ông độc thân lâu năm có nhu cầu bình thường chấp nhận chuyện này cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, trước khi gặp Kiều Lạc, Kiều Tang đã qua đời. Kỳ Ngạn Lễ thậm chí không nghĩ đến việc giữ thân như ngọc nữa.
Bởi vì không có người bạn thực sự thích, ngủ cùng ai chỉ là một cách để giải tỏa nhu cầu thể xác của bạn, hầu hết đàn ông trên thế giới này đều từng có kinh nghiệm kiểu này.
Kiều Lạc tức giận liếc nhìn anh ta một cái, còn cố ý lạnh giọng nói: “Sau khi kết hôn với em, anh phải cắt đứt sạch sẽ những oanh oanh yến yến ở bên ngoài. Nếu em phát hiện ra anh vẫn còn liên lạc với những người bên ngoài, em nhất định sẽ mang đứa trẻ này rời xa anh”
Kỳ Ngạn Lễ làm sao có thể còn liên lạc với những người phụ nữ đó?
Căn bản là ngủ một đêm sẽ đưa một tờ chỉ phiếu rồi đuổi đi, không có lần thứ hai.
” Được rồi, anh sai.
“Bà Kỳ, sau khi gặp em, anh chỉ là chông của một mình em thôi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Kiều Lạc đỏ lên: “Đi dạo một chút đi”
Ngày hôm sau, Kiều Lạc ngủ hơn mười giờ mới tỉnh lại.
Kiều Lạc bước xuống giường, kéo dép lê đi vào phòng tắm rửa, đang đánh răng thì đột nhiên nhìn thấy ngón tay áp út của mình trong gương có đeo một chiếc nhẫn kim cương.
Kiều Lạc đưa tay đặt ở trước mặt, chăm chú nhìn chiếc nhẫn kim cương.
Có lẽ là Kỳ Ngạn Lễ đã đeo cho cô khi cô đang ngủ. Kiều Lạc nhìn vào gương, lông mày cô cong lên.
Sau khi tắm rửa xong, Kiều Lạc đi xuống lầu và nhìn thấy Kỳ Ngạn Lễ đang ngồi ở bàn ăn.
Kiều Lạc ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Anh đeo nhẫn cho em khi nào vậy? Sao em không cảm nhận được gì cả”
Kỳ Ngạn Lễ nắm lấy bàn tay mềm mại và mảnh mai trắng nõn của cô, xoa chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, và nói: “Anh đã giúp đeo nó lên cho em vào sáng nay. Anh không gọi em dậy vì thấy em đang ngủ say”
“Anh mua nó khi nào vậy?”
“Anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, nhưng anh chưa bao giờ có cơ hội đeo.
nó cho em. Khi anh chuẩn bị hôn ước và định đeo chiếc nhẫn này cho.
em, thì em đã chạy mất”
Kiều Lạc hơi xấu hổ khi nói rằng, “Em không thể cưới anh trong tình huống khi đó được”
“Anh biết, anh không trách em. Vậy trong tình huống này, chúng ta có nên đi lấy giấy đăng ký kết hôn càng sớm càng tốt không?”
Kiều Lạc trở nên nóng nảy, tránh đi tâm mắt của anh, xé miếng bánh mì nướng cho vào miệng, có chút ngượng ngùng mà nói nhỏ: “Anh sắp xếp đi”
Môi mỏng của Kỳ Ngạn Lễ cong lên, tay dài vòng lên lưng ghế đang ngồi, tiến đến gần cô: “Bà Kỳ, em vừa rồi là đồng ý rồi sao?”
Kiều Lạc xé một miếng bánh mì nướng rồi nhét thẳng vào miệng Kỳ Ngạn Lễ, ăn đồ ăn mới có thể bịt miệng anh lại.
Người này giống như mua được đồ rẻ còn khoe mẽ, một mặt vô cùng đắc ý.