Chương 829:
Hàn Chiến bây giờ tạm thời không muốn quản việc này, phân phó: “Ngươi lui xuống trước đi”
“Vâng, thưa thủ lĩnh”
Sau khi ông K rời khỏi, Hàn Chiến lúc này mới bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh giường, ánh mắt vô sâu lắng nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường. Hàn Chiến đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết máu bầm tím ở khóe môi của Nguyệt Như Ca, anh hạ tầm mắt xuống, kéo nhẹ bộ đồ ngủ rộng rãi, mơ hồ nhìn thấy dấu vết của que hàn phía dưới xương quai xanh của cô. Hàn Chiến nhẹ nhàng kéo cổ áo ra, nhìn thấy vết bỏng do que hàn gây ra, đồng tử co thắt lại.
Tuy răng vết thương đã được bôi thuốc nhưng vết bỏng đó vẫn đáng sợ như vậy, vết thương to bằng nửa bàn tay, những vết thương do roi đánh đó dần dần sẽ mờ đi nhưng vùng da bị bỏng này nếu không tiến hành phẫu thuật sẽ không khỏi được. Hàn Chiến nhìn chằm chằm vào vết bỏng đó, ánh mắt càng lúc càng lạnh đi. Cô ấy đã chịu đựng khổ hình hai ngày một đêm, trong lúc nước sôi lửa bỏng anh lại không hề hay biết một chút gì.
Nếu như anh ta quay lại muộn một đêm, chắc có lẽ chỉ nhìn thấy thi thể của cô mà thôi. Tay anh ta theo bản năng sờ lên gương mặt nhỏ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, hành động đó đem theo vô số sự dè dặt, như là sợ sẽ làm đau cô, như là đang sờ vào một con búp bê sứ.
Hàn Chiến không biết đã trông coi cô bao lâu, chăm chú nhìn cô bao lâu Nguyệt Như Ca mới từ từ tỉnh lại. Lúc tỉnh lại, cảm giác đau nhức trông từng tế bào một lần nữa bị tri giác làm cho thức tỉnh, cô đau đến mức nhíu chặt mày lại, đến cả gương mặt xinh đẹp cũng nhăn lại.
“Nếu cảm thấy đau quá tôi cho bọn họ cho thêm thuốc giảm đau vào” Hàn Chiến vừa đỡ cô dậy vừa nói. Nguyệt Như Ca nửa ngồi dựa trên chiếc gối mềm mại nhìn Hàn Chiến, lắc đầu nói: “Bây giờ không đau bằng trước kia rồi” Thuốc giảm đau cũng không phải thứ tốt lành gì.
Nếu nó phát huy khả năng chịu đựng, sau này nếu có bị súng bắn bị thương thì hiệu quả cũng không được rõ ràng vậy nữa rồi.
“Anh Hàn, tôi đói rồi” Ăn uống là phương pháp phục hồi sinh lực nhanh nhất của con người. Dì Hà bưng bát canh táo đỏ hạt sen vừa được hầm xong lên, Hàn Chiến bưng đến tự tay đút cho cô.
“Anh Hàn, tôi có thể tự ăn được mà”
Hàn Chiến không nhịn được nói: “Em đã bị thương thành ra thế này thì ngoan ngoãn làm một bệnh nhân đi.”
Một muỗng canh táo đỏ hạt sen được đưa đến bên miệng Nguyệt Như Ca, Hàn Chiến nhìn cô, đôi môi mỏng phun ra ba chữ: “Ngoan, há miệng nào.”
Nguyệt Như Ca: “Không thích ăn cái này sao?”
Mãi một lúc sau, một tầng đỏ nhạt phủ lên gương mặt nhỏ bé trắng bệch của Nguyệt Như Ca: “… Nóng”
Hàn Chiến đem chiếc muỗng về, đưa lên cạnh môi thổi vài cái, lại một lần nữa đưa đến cạnh môi cô: “Bây giờ có thể ăn được rồi”
Một con hồ ly nhỏ kiêu ngạo nào đó hiếm thấy trở thành một con cừu nhỏ, ngoan ngoãn khéo léo buông hàng lông mi dài xuống há miệng ăn từng miếng một. Hàn Chiến vô cùng hài lòng nhìn dáng vẻ nghe lời này của cô, khóe môi khẽ nhếch lên. Một bát canh hạt sen rất nhanh đã ăn xong rồi.
“Còn muốn ăn gì nữa, tôi bảo dì Hà đi làm”
Nguyệt Như Ca liếm bờ môi nứt nẻ của mình, nói: “Tôi muốn ăn mỳ cải xanh trứng gà-”
Hàn Chiến không ngờ rằng cô sẽ nói muốn ăn món đơn giản như mỳ cải xanh trứng gà, thân thờ vài giây. Nguyệt Như Ca thấy Hàn Chiến không nói gì, nghĩ rằng không được ăn: “Không được ăn sao ạ?”
“Được” Hàn Chiến giơ tay lên xoa đầu cô. Từ đầu đến cuối chỉ mất khoảng mười phút, một bát mỳ cải xanh trứng gà được bưng đến trước mặt Nguyệt Như Ca.
“Anh Hàn, lần này tôi muốn tự ăn”
Hàn Chiến cũng không giữ khăng khăng bát mỳ, nhìn cô bưng bát mỳ lên ăn, Nguyệt Như Ca ăn không hề nho nhã như những cô gái khác, cô ăn rất nhanh nhưng cũng không hề thô lỗ, tiếng ăn mì xì xụp phát ra nhưng cũng không hề khó nghe mà còn tạo cho người khác cảm giác thèm ăn một cách khó hiểu. Nhìn cô ăn ngon lành như vậy, Hàn Chiến nhịn không được hỏi: “Mỳ cải xanh trứng gà ngon như vậy sao?”
Nguyệt Như Ca vừa ăn vừa gật đầu: ‘Ừ, thơm lắm đó, anh Hàn, anh có muốn ăn thử không?”
Nguyệt Như Ca hỏi một câu theo bản năng nhưng trong lòng lại không hề muốn chia bát mỳ này cho Hàn Chiến, dù sao cô cũng đói hai ngày một đêm rồi, bây giờ đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, một chút cũng không muốn chia đồ ăn đang cầm trên tay cho người khác. Đôi mắt đen của Hàn Chiến đem theo sự cân nhắc nhìn chăm chằm Nguyệt Như Ca, thân ảnh đột nhiên áp sát lại, cuối đầu phủ lên môi của cô. Hai người cách nhau một bát mỳ nhưng việc này không gây trở ngại gì đến việc Hàn Chiến hôn cô. Hôn xong còn nhẹ nhàng, dịu dàng dùng miệng mổ lên vết thương bên khóe miệng của cô.
“Tiếp tục ăn đi”
Nguyệt Như Ca giơ đũa, nâng bát mỳ lên bưồn bực không muốn nói cúi đầu tiếp tục ăn mỳ. Bị hôn nhưng không hề phản kháng lại, dáng vẻ yếu đuối khó có được đó càng khiến Hàn Chiến muốn tiến gần sâu thêm một bước nữa. Ánh mắt anh nóng rực nhưng trên người cô đang bị thương nặng, anh không cần đến mức phải cầm thú như thế, thừa dịp cô đang yếu ớt mà ức hiếp cô.
Ăn xong bát mỳ Nguyệt Như Ca cuối cùng cũng có cảm giác no bụng. Hàn Chiến hỏi: “Có muốn thêm một bát nữa không?” Nguyệt Như Ca ăn không ít đồ ăn, lấp đầy bụng của mình xong, vẻ mặt và tinh thân của cô hồi phục không ít: “Tôi cũng không phải là heo đâu.”