Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 830



Chương 830:

 

Hàn Chiến đưa tay sờ lên mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vô cùng nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi trở về quá muộn rồi.” Nếu như biết rằng cô bị thương nghiêm trọng như vậy, xém chút nữa là mất mạng thì cho dù anh đang thi hành nhiệm vụ thì cũng sẽ bất chấp mọi nguy hiểm quay về cứu cô. Nguyệt Như Ca giơ tay nắm lấy tay của Hàn Chiến, cong cong khóe môi, nói: “Anh Hàn có thể quay về cứu tôi, tôi đã rất vui rồi”

 

“Em nghĩ răng tôi sẽ không quay về cứu em sao?”

 

“Từng nghĩ tới, nhưng nói gì thì nói đối phương cũng là tổng thống, còn tôi chỉ là người mà anh Hàn thuận tay nhặt về, tôi tất nhiên sẽ nghĩ răng anh Hàn sẽ không vì tôi mà đắc tội với tổng thống” Hơn nữa trước khi ở đây, Hàn Chiến đã từng nghi ngờ cô là gián điệp.

 

Sau khi Nguyệt Như Ca ăn uống no nê, bởi vì thể lực bị tiêu hao quá nhiều nên cô ta lại ngủ thiếp đi.

 

Hàn Chiến nhìn cô một lát, sau đó đi vào thư phòng làm việc.

 

Sau khi thẩm vấn xong, Ông K từ phòng tối trở về, gõ cửa đi vào thư phòng, báo cáo.

 

“Anh Hàn, hai người trông giữ ở đó nói, những vết thương do sắt nung gây ra ở trên người cô Nhuyễn Nhuyễn là do thư ký Văn Hạo của tổng thống dùng cực hình tra tấn”

 

Văn Hạo? Chính là cái tên đang làm tay sai cho Dung Bái sao?

 

Ý định giết người hiện lên trong mắt của Hàn Chiến: “Chọn một đêm tối đen mịt mù, gió mạnh rít gào*, mời anh ta vào trong phòng tối rồi chiêu đãi một chút”

 

* Nghĩa là đêm tối đen như mực, gió rất lớn. Chỉ buổi đêm có thời tiết rất xấu, thích hợp để làm chuyện ác, chuyện xấu.

 

“Anh Hàn, sau khi dạy dỗ xong thì thả ra hay là không thả?”

 

“Sau khi dạy dỗ anh ta thật tốt thì thả anh ta trở về bên cạnh Dung Bái, Dung Bái sẽ không tin cậy anh ta nữa đâu, con chó mà Dung Bái nuôi để cắn người, vẫn là nên giao cho Dung Bái tự xử lý thì tốt hơn”

 

Ông K gật đầu, đáp: “Vâng”

 

Sau khi ông K đã báo cáo xong, cũng không định rời đi, nhếch mày, hỏi: “Còn có chuyện gì nữa không?”

 

“Anh Hàn, có một chuyện, tôi không biết có nên nói hay không”

 

Hàn Chiến mím đôi môi mỏng, sắc mặt lạnh lẽo, rét lạnh, không thể nhìn ra được đang có cảm xúc gì.

 

“Nếu đã không biết là có nên nói hay không, vậy thì đừng nói.”

 

Ông K có chút khó xử.

 

Hàn Chiến liếc nhìn ông ta: “Được rồi, nói Ông K lúc này mới hít một hơi rồi nói: “Anh Hàn, nếu như cô Nhuyễn Nhuyễn là một cô gái bình thường, mà có thể chịu đựng, vượt qua được cực hình suốt hai ngày một đêm ở trong hầm giam của Dung Bái, anh…thực sự là không cảm thấy kỳ lạ sao? Lý do mà Dung Bái bắt cô Nhuyễn Nhuyễn đi là bởi vì thân phận của cô Nhuyễn Nhuyễn đáng nghi, có thể là gián điệp, còn có xương cốt của cô Nhuyễn Nhuyễn rắn chắc như vậy, anh thực sự không cảm thấy có điểm gì kỳ quái sao?”

 

Hàn Chiến trầm mặc mấy giây, mắt nhìn về phía trước, nhưng trong mắt không có tiêu điểm, như là đang rơi vào trầm tư.

 

“Anh Hàn?”

 

Hàn Chiến ngước mắt lên nói: “Cô ấy đương nhiên không phải là một cô gái bình thường, nếu như là quá bình thường thì tôi đã không đưa cô ấy trở lại”

 

“Anh Hàn, ý của tôi là..”

 

“Được rồi, thân phận của Nhuyễn Nhuyễn chỉ có một mà thôi, đó chính là người phụ nữ của Hàn Chiến tôi”

 

Ông K chỉ đành phải chấm dứt, không nói chuyện này nữa: “Vâng”

 

Sau khi ông K rời khỏi thư phòng, Hàn Chiến ngồi một mình ở trong thư phòng rất lâu.

 

Lúc Hàn Chiến đi vào phòng ngủ, thì phát hiện người phụ nữ đáng lẽ phải đang nằm ở trên giường lại không thấy đâu.

 

Mà cửa phòng tắm lúc này đang đóng, đèn cũng đang được bật sáng.

 

Hàn Chiến cau mày, như dự cảm được người phụ nữ đó đang làm cái gì, liền trực tiếp xông vào trong phòng tắm.

 

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh.

 

Trong phòng tắm, người phụ nữ bé nhỏ đó đã cởi áo ra, đang ngồi ở bên trên bồn tắm, dùng khăn lông đã nhúng nước để lau cơ thể.

 

Hàn Chiến đen mặt, bước nhanh đi đến đoạt lấy chiếc khăn đang ở trong tay cô: “Vết thương của em vẫn chưa hoàn toàn kết vảy, không thể chạm vào nước được”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.