Chương 838:
“Không sao cả, tôi có căn cứ bí mật ở đây”
Hàn Chiến ôm cô ta vào ngực rồi chậm rãi đi vào sâu trong rừng.
“Căn cứ bí mật của anh Hàn ở trong rừng rậm?”
Nếu Hàn Chiến nghỉ ngờ cô thì sao còn nói cho cô biết căn cứ bí mật của anh ta ở đâu?
Chỉ cần hiện tại Nguyệt Như Ca liên hệ với người của tổ chức Minh, nói cho bọn họ biết vị trí của Hàn Chiến, ra tay với Hàn Chiến ở Đông Cực Nhạc thì đây chính là cơ hội tốt nhất.
Đi bộ mười phút mới đến căn cứ bí mật của Hàn Chiến ở Đông Cực Nhạc.
Trước mắt là sơn động ở sâu trong rừng rậm, mà không gian trong sơn động rất lớn, dưới nền đất còn có không gian trống lớn như vậy.
Bên trong sơn động được bài trí hoàn toàn không kém nhà ở bên ngoài, còn có một số lượng lớn vũ khí được cất giấu dưới lòng đất.
Hoàn toàn không quá lời khi nói rằng đây là một kho vũ khí nhỏ được cất giấu.
Nguyệt Như Ca nhìn vào các loại vũ khí khác nhau trong đó, cô ta biết tất cả những vũ khí này, hơn nữa vũ khí mà Hàn Chiến có đều là loại mới nhất, sức bắn và hủy hoại vô cùng mạnh.
Nguyệt Như Ca cầm lấy một quả bom mini, xoay người hỏi Hàn Chiến: “Anh Hàn, cái này dùng như thế nào vậy?
Hàn Chiến đứng cách đó không xa, tựa lưng vào vách tường, ánh sáng trong sơn động hơi ám, Hàn Chiến lấy một cái bật lửa từ trong túi ra.
Nguyệt Như Ca cầm chiếc lựu đạn mini trong tay, trong phút chốc ngây người tại chỗ sợ hãi run rẩy, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không ngừng thay đổi.
Mà Hàn Chiến ẩn trong Bóng Đen cách đó không xa, trên mép ngậm một điếu thuốc thơm, hai ngón tay gầy mảnh mà có lực kẹp một chiếc bật lửa, không ngừng nghịch nắp bật lửa, bật, đóng, bật, đóng, ngọn lửa xòe lên lại tắt, tắt rồi lại xòe lên.
Trong Bóng Đen lúc chiếc bật lửa lóe lên ánh sáng, đôi mắt đen u tối sâu thảm như đáy hồ của người đàn ông nhìn cô không chớp mắt.
Trái tim của Nguyệt Như Ca, bất chợt cảm thấy luống cuống.
Hai người đứng cách nhau không gần cũng không xa, Nguyệt Như Ca nghiêng người, hơi đưa lưng về phía Hàn Chiến, nắm chặt chiếc lựu đạn mini trong lòng bàn tay, rịn ra một lớp mồ hôi mong mỏng, cô khế hít vào một cái, ung dung đối mặt Hàn Chiến.
Rõ ràng là thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cô vẫn phải run rẩy nũng nịu với Hàn Chiến như thật, “Anh Hàn, anh đang giỡn chơi hay làm thật vậy? Tôi sợ quá muốn chết rồi đây này!”
Hàn Chiến khẽ nhếch đôi môi mỏng, sải bước chân dài đến gần cô, không gian mờ tối, bật lửa tách một tiếng vang lên, mặt cô được soi sáng, gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh gần ngay trước mắt, mang một tia ngẫm nghĩ.
Từ sau lưng cô, một tay Hàn Chiến cầm bàn tay nhỏ bé của cô, cảm nhận được mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, hài hước: “Nhuyễn Nhuyễn, em rất căng thẳng”
Trong lòng Nguyệt Như Ca âm thầm trợn trắng mắt: Trong tay ai cầm một chiếc lựu đạn đã rút chốt mà không căng thẳng hả! Hàn Chiến, anh là đồ biến thái!
Một tay kia của Hàn Chiến cầm bật lửa, đưa đến gần…
Rèm mi dày rậm của Nguyệt Như Ca khẽ run lên, “Anh Hàn, anh đang đùa với lử: Đưa bật lửa đến gần lựu đạn, có biết bao nhiêu nguy hiểm không?
Chỉ cần một tàn lửa rơi xuống, nơi này sẽ bị san thành bình địa, còn hai người bọn họ, cũng sẽ nổ tung thanh tro bụi, một mảnh xương vụn cũng chẳng còn.