Chương 846:
“Vậy bây giờ thì sao?” Hàn Chiến hỏi.
Bóng Đen nói: “Nhưng từ khi người đàn bà kia đến bên cạnh anh Hàn, anh Hàn nhiều lần phá lệ vì cô ta, phòng làm việc này vốn là cấm địa, nhưng cũng bởi vì người đàn bà kia tự ý xông phòng làm việc của anh Hàn bị ám khí gây thương tích, tất cả cơ quan ám khí trong phòng làm việc này đều bị vô hiệu hóa. Thậm chí vì cô ta, anh Hàn không ngại hoàn toàn trở mặt với Tổng thống X, anh Hàn ngài thật sự bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi, trở mặt với Dung Bái, sau này tất cả mọi chuyện của chúng ta cũng không dễ dàng nữa. Người đàn bà kia đối với anh Hàn mà nói, thật sự quan trọng như vậy? So với anh em tổ chức Ám chúng ta còn quan trọng hơn?”
Lão K chỉ còn biết âm thầm lau mồ hôi thành dòng.
Cái này, Bóng Đen… thật đúng là nói thẳng ruột ngựa, thật đúng là cái gì cũng dám nói! Một lời nói mò bằng ngàn lời nói thật, cậu ta cũng biết anh Hàn bị sắc đẹp làm mờ mắt mà!
Bóng Đen cùng lão K vốn cho rằng Hàn Chiến sẽ phạt nặng bọn họ, không chỉ là phạt nặng, còn nặng hơn phạt nặng!
Nhưng mà Hàn Chiến, trên mặt lại không hề có một tia giận đùng đùng nào, chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu: “Ở Đông Cực Nhạc, là Nhuyễn Nhuyễn cứu mạng tôi, bất kể hai người có tin hay không”
Bóng Đen: “
Lão K: “..”
Hai người yên lặng ngậm miệng lại.
Hàn Chiến ngồi cạnh bàn đọc sách, ngẩng đầu nhìn bọn họ, trong đôi mắt đen lóe lên ánh sáng nghiêm túc, bình tĩnh mở miệng nói: ‘Mấy ngày nay, tôi quả thật có lười biếng, các người nói đúng sự thật. Nguyên nhân là vì tôi yêu. Tôi đã từng nghĩ sẽ trọn đời cống hiến sức lực cho tổ chức Ám và quốc gia, nhưng bây giờ tôi muốn ích kỷ một lần, sống vì mình một lần. Có được không?”
Bóng Đen: Lão Cái gì? Lỗ tai bọn họ không nghe lầm chứ? Anh Hàn vừa nói gì với bọn họ? Hỏi bọn họ, có được không?
Hàn Chiến là người thống lĩnh cao nhất của tổ chức Ám, lại là tổng tư lệnh quân đội nước R, người đàn ông này lại đi hỏi cấp dưới của mình, có được không?
Bọn họ nói không thể, ngài ấy sẽ không yêu đương sao?
Không, kết quả sẽ không thay đổi, vẫn yêu đương đến mất hết lý trí như cũ thôi.
Sau khi Bóng Đen và lão K bị đuổi đi, bèn rời khỏi phòng làm việc, đi xuống lầu, đụng phải Nguyệt Như Ca trong phòng khách ngồi xếp bằng trên thảm, dùng cái muỗng nghịch nghịch cốc kem.
Bóng Đen hung hăng trợn mắt nhìn Nguyệt Như Ca mấy lần, dùng ngón tay chỉ vào mặt cô, “Tốt nhất là cô đừng đùa giỡn với tình cảm của anh Hàn! Nếu không, tôi không tha cho cô đâu!”
Lão K khẽ vuốt cằm với Nguyệt Như Ca, so với Bóng Đen đúng là chừng mực hơn nhiều, sợ anh Hàn lại chạy xuống trách cứ bọn họ, vội vàng kéo Bóng Đen đi ra ngoài, cười xòa nói: “Cô Nhuyễn Nhuyễn, chúng tôi đi trước nhé, có thể anh Hàn bị Bóng Đen chọc giận rồi, bây giờ ngài ấy cần xoa dịu, cô vuốt giận giúp anh Hàn nhé!”
Nguyệt Như Ca hừ một tiếng, nhìn bóng Bóng Đen cùng lão K rời đi, khinh thường khoanh tay, “Đã hung dữ như vậy còn trông cậy vào tôi vuốt giận giúp anh Hàn? Đừng có hòng”“
Cô không hung hăng đi mách tội bọn họ đã là nhân từ lắm rồi.
Bóng Đen kia, nhất định là nói xấu cô trước mặt anh Hàn.
Dáng vẻ hung thần ác sát mới vừa rồi, chỉ hận không thể đốt cháy cô thành tro bụi, cô còn nói tốt giúp hắn ta?
Nguyệt Như Ca bò dậy, tung tăng chạy đến phòng làm việc trên lâu.
Thấy Hàn Chiến như đang trầm tư ngồi bên bàn đọc sách, Nguyệt Như Ca giơ tay lên gõ cửa một cái, “Anh Hàn?”
Hàn Chiến dời mắt nhìn về phía cô, vẫy tay ngoắc cô lại.
Cô bước tới, bị Hàn Chiến thuận tay kéo cánh tay lại, ấn ngồi trên đùi anh.
“Có phải anh cùng Bóng Đen và lão K gây gổ hay không?”
Hàn Chiến ôm chiếc eo mềm mại của cô bé trong ngực, nhẹ nhàng nhéo một cái, “Không hẳn là gây, hai người bọn họ chẳng qua là không thích tôi yêu thương mà thôi.”
Nguyệt Như Ca thổi phù một tiếng, bật cười, “Tại sao Bọn họ lại không cho anh Hàn yêu đương nhỉ, yêu đương đâu có vi phạm pháp luật, nói gì thì nói… Chẳng lẽ hai người bọn họ hai cá có thể bảo đảm cả ời này đều độc thân hay sao? Huống chỉ, yêu đương là chuyện riêng của anh Hàn, liên quan gì đến bọn họ?”