Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 849



Chương 849:

 

Nguyệt Như Ca mơ hồ cảm giác được, việc lần này Hàn Chiến phải đến nước A, có liên quan đến tổ chức Minh, không biết là cô quá nhạy.

 

cảm hay là trực giác của cô quá chính xác, tổ chức Minh có thể sẽ nhân lúc Hàn Chiến không có ở nước R, làm ra một số việc gì đó.

 

Nhưng cụ thể là làm gì, Nguyệt Như Ca cũng không biết.

 

Lần này, trong kế hoạch của tổ chức Minh, vì muốn bảo mật hoàn toàn, ngay cả cô cũng loại ra ngoài.

 

Hàn Chiến vuốt ve bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Tối nay em ngủ trước đi, tôi còn phải làm việc”

 

Hàn Chiến vừa định nhỏm dậy, liền bị Nguyệt Như Ca kéo tay.

 

Hàn Chiến hơi dừng lại, dời mắt nhìn về phía cô, “Sao thế?

 

“Anh Hàn, tối nay có thể bỏ những công việc kia sang một bên được không, ở bên cạnh tôi đi”

 

Hàn Chiến nghe thấy câu nói vừa nghiêm trang vừa nũng nịu này, không khỏi bưồn cười cười ra tiếng, đôi mắt đen sáng quắc nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ‘Nhuyễn Nhuyễn, em nói gì vậy?”

 

Nguyệt Như Ca cũng không xấu hổ, “Tôi nói, đêm nay anh Hàn đừng làm việc nữa, ở cùng tôi đi”

 

Bốn mắt nhìn nhau, một thâm trầm nghiền ngẫm, một chăm chú nghiêm túc.

 

Hồi lâu sau, giữa hai cánh môi mỏng của Hàn Chiến thở ra một chữ, “Được”

 

Hàn Chiến ôm cô vào trong ngực, “Em muốn tôi ở bên em như thế nào nào?”

 

Bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Như Ca, cởi nút áo sơ mi của Hàn Chiến, “Dùng thân thể của anh, kết hợp cùng tôi, làm tôi vui vẻ.”

 

Hàn Chiến: “..”

 

Cô gái này quả thật không biết xấu hổ là gì. Nhưng anh thích tính cách thẳng thắn của cô.

 

Cánh môi mỏng của người đàn ông dán sát vào tai cô, trâm thấp khàn khàn: “Nhuyễn Nhuyễn, không được phép hối hận, đây là em tự nguyện.”

 

Cô gái đã ôm lấy cổ anh, môi đỏ mọng dán lên môi anh, không cho anh cơ hội đổi ý.

 

Sau ngày mai, có thể gặp lại hay không, là một ẩn số.

 

Nếu không gặp, có lẽ là chuyện tốt.

 

Nhưng nếu gặp lại, có thể sẽ là mưa bom bão đạn, máu lửa ngập trời, đôi bờ chiến tuyến.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hàn Chiến rời đi, Nguyệt Như Ca đứng ở cửa sổ phòng ngủ lầu hai, nhìn bóng lưng người đàn ông càng lúc càng xa.

 

Cuối cùng, cô mở cửa sổ ra, vọng xuống Hàn Chiến kêu to lên: “Anh Hàn, hẹn gặp lại.”

 

Hàn Chiến dừng bước chân, xoay người ngẩng đầu nhìn cô: “Chờ tôi trở về, rất nhanh thôi”

 

Một tuần sau, sau khi Hàn Chiến ký xong hiệp định với nước A, liền nhận được một cú điện thoại từ biệt thự Ngự Lâm.

 

“Anh Hàn, không xong rồi, không thấy cô Nhuyễn Nhuyễn đâu cả!”

 

Trái tim Hàn Chiến run lên, có dự cảm chẳng lành, “Không thấy từ lúc nào?”

 

Hà mẹ nói: “Những ngày qua, sau khi cô Nhuyễn Nhuyễn ăn xong bữa tối, thường xuyên đưa Ha Ha ra ngoài đi dạo, chúng tôi đã thành thói quen nên cũng không chú ý, bình thường có đi dạo cũng chỉ đi dạo hơn một giờ, nhiều lắm là hai giờ, làm sao cũng sẽ trở về, nhưng tối hôm qua cô Nhuyễn Nhuyễn ra ngoài từ bảy giờ, đến lúc chín giờ, chỉ có Ha Ha trở về”

 

Hàn Chiến cau mày, giơ tay lên kéo cà vạt trên cổ một cái, “Vậy tại sao tối hôm qua không gọi điện thoại cho tôi?”

 

“Tối hôm qua tôi có gọi, nhưng điện thoại của ngài ở trạng thái tắt máy: Hàn Chiến cắn răng, tối hôm qua anh và Tổng thống nước A thảo luận về hiệp định, khi đó điện thoại di động của anh tắt máy, không ai có thể gọi được cho anh.

 

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Chiến lập tức liên lạc với tổ chức Ám, phái người của tố chức Ám đi tìm kiếm, đã có tiền lệ từ trước, cho nên người đầu tiên Hàn Chiến nghĩ tới, chính là Dung Bái.

 

Không bao lâu sau, lão K gọi điện thoại trở về nói, “Anh Hàn, bên chỗ Dung Bái không có động tĩnh gì, có lẽ không phải Dung Bái bắt cóc cô Nhuyễn Nhuyễn đâu, huống chỉ từ sau chuyện lần trước, Dung Bái chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.