Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 854



Chương 854:

 

Hàn Chiến lạnh lùng thu hồi tầm mắt, đem thỏa thuận đã cầm trong tay, đẩy dọc theo chiều dài chiếc bàn, thỏa thuận lập tức trượt đến trước mặt Châu Thắng.

 

Châu Thắng nhìn thỏa thuận một cái, nhíu mày, đáy mắt thoáng qua một tia giật mình, “Thủ lĩnh Hàn thật đúng là làm việc rất sảng khoái!”

 

Châu Thắng mở nắp bút mực, ký tên xuống chỗ ký tên, trả lại một bản thỏa thuận cho cho Hàn Chiến, “Chữ ký tôi đã ký xong, họ Châu tôi cũng là một người sảng khoái, không chơi trò lén lút, bây giờ thủ lĩnh Hàn có thể đưa cô bé lính đánh thuê này của chúng tôi rời đi, trở về nước R, tôi tuyệt không ngăn cản”

 

Hàn Chiến đứng phắt dậy, sải bước chân dài đi về phía Nguyệt Như Ca, trong đôi mắt đen là tia nhìn thẳng tắp mà kiên định, lúc đi tới trước mặt cô, không chậm trễ lập tức giữ lại cổ tay cô, kéo Nguyệt Như Ca đi ra ngoài.

 

Nguyệt Như Ca muốn giấy giụa, nhưng mà anh đã khóa chết cổ tay cô, sức lực rất lớn, giống như là muốn bóp vỡ xương tay của cô, trong lúc nhất thời cô khó mà tránh thoát.

 

Cô bị Hàn Chiến nhét vào trong một chiếc xe đã cải tạo thành xe chống đạn, Nguyệt Như Ca đang muốn vùng thoát, Hàn Chiến lập tức kéo cô vào trong ngực, lạnh lùng ra lên cho lão K trước mặt: “Lái xe!”

 

Xe chống đạn màu đen, cứ thế nổ máy trong sân Ám Các, phóng vút ra quốc lộ.

 

Nguyệt Như Ca lạnh lùng ra lệnh: “Tôi muốn xuống xe! Dừng xe lại!”

 

Hàn Chiến bấu cổ tay cô, lạnh lẽo giễu cợt: “Tôi đã mua em từ tổ chức Minh, bất kể trước đây em là ai, bây giờ em là người của tôi!

 

Xuống xe? Tôi không cho phép em xuống xe, em không có quyền xuống xe”

 

“Hàn Chiến anh điên rồi!”

 

Nói rồi Nguyệt Như Ca không ngần ngại giáng một cái tát lên mặt Hàn Chiến, lão K lái xe phía trước nghe thấy tiếng tát vang dội, kinh ngạc một chút.

 

‘WTF, Nhuyễn Nhuyễn dám tát Hàn sao?

 

Ừ nhỉ, không phải, vị trước mắt này cũng không phải là cô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ bé ngày nào, chính xác mà nói, là đặc công của tổ chức Minh!

 

Hàn Chiến lạnh mặt ra lệnh cho lão K: “Kéo tấm chắn lên cho tôi.”

 

“… Vâng”

 

Lão K lặng lẽ kéo tấm chắn, ngăn cách buồng lái và băng sau.

 

Hàn Chiến níu sau cổ Nguyệt Như Ca, cúi đâu dùng sức hôn vào môi cô, nhưng nói là hôn, không bảng nói là cắn thì đúng hơn!

 

Không đầy mấy giây, trong cổ họng cả hai người đều xộc lên mùi máu tanh, hai tay Nguyệt Như Ca dùng sức nện vào ngực anh, nhưng mà người đàn ông đè trên người cô không hề nhúc nhích, trong lúc xô đẩy, Nguyệt Như Ca mò ra một khẩu súng bên hông, trực tiếp nhắm thẳng ngực Hàn Chiến!

 

Nụ hôn như muốn ăn tươi nuốt sống, khẽ dừng lại.

 

Trên môi Nguyệt Như Ca đã nhuộm máu đỏ thẫm, nhưng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa oán hận trợn mắt nhìn anh: “Hàn Chiến, tôi cảnh cáo anh, anh còn dám làm bậy tôi sẽ nổ súng!”

 

Hàn Chiến cười lạnh một tiếng, ngón tay thon dài chợt giữ chặt nòng súng lạnh như băng, dùng sức dí vào tim mình, đôi mắt đen ác liệt nhìn chằm chằm cô, “Nổ súng đi! Đây là tim tôi này, bây giờ chỉ cần em nổ một phát súng, tôi sẽ chết trong tay em, chết ở nước Z, chết trong thứ tình cảm ngu xuẩn của tôi!”

 

Nguyệt Như Ca trước nay vẫn luôn được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng chẳng biết tại sao, lần này cầm súng trong tay, lại run rẩy không ngừng, cô nhìn chằm chăm khóe mắt đỏ vằn của Hàn Chiến, vành mắt cũng dần dần đỏ lên, cắn răng cả giận nói: “Nếu biết là tình cảm ngu xuẩn tại sao còn tới nước ZI Tại sao còn hai tay dâng địa bàn Đông Cực Nhạc cho tổ chức MinhI”

 

“Đoàng!”

 

Đuôi xe đột nhiên bị súng bắn lén.

 

lão K lái xe Phía trước không nhịn được chửi thề, “Bà nội cha nó!

 

Lão già Châu Thắng lật lọng! Lại phái người theo đuổi giết chúng ta! Anh Hàn, Nhuyễn Nhuyễn, ngồi cho vững!”

 

Phía sau chiếc xe xe chống đạn màu đen, là mấy chiếc xe thể thao đã được cải tạo, mấy tay súng bắn tỉa đứng trên xe, cầm tiểu liên không ngừng xả mưa đạn vào chiếc xe của bọn họ, căn bản không cho bọn họ cơ hội dừng lại.

 

Hàn Chiến bấu thật chặt cổ tay Nguyệt Như Ca, bên trong không gian xe chật hẹp, đôi mắt đen của người đàn ông sáng quắc như mắt ưng, nhìn chằm chằm cô, “Bây giờ em lập tức nã một phát súng giải quyết tôi, em có thể mang đầu tôi trở về tổ chức Minh! Mục đích em đến bên cạnh tôi, không phải là vì giết tôi sao? Nổ súng đi! Nguyệt Như Ca!”

 

Ngón tay đặt lên cò súng của Nguyệt Như Ca tái nhợt đến không còn chút máu, cắn răng nghiến lợi hung hăng mắng một câu: “Đồ điên!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.