Chương 866:
Anh ta hừ lạnh một tiếng rồi hất cổ tay Nguyệt Như Ca ra: “Còn biết đau à, tôi tưởng rằng em không biết đau chứ”
Bỏ lại câu nói không rõ ràng này rồi anh ta quay người rời khỏi phòng ngủ phụ.
Nguyệt Như Ca lắc cổ tay và hét lên một tiếng với Hàn Chiến đã đi đến cửa: “Thủ lĩnh Hàn, tôi không thích chia sẻ bạn giường của mình với người phụ nữ khác trong cùng một thời gian. Vì vậy, nếu như anh đã chạm vào cô gái đó vậy thì đừng bước vào phòng ngủ của tôi”
Hàn Chiến nghe thấy những lời này, bước chân hơi dừng lại một chút và quay người nhìn về phía Nguyệt Như Ca: “Tôi không phải là hoàng đế cổ đại còn em cũng không phải là phi tử thời xưa, hơn nữa tôi cũng không có ý định lập hậu cung nên em cứ yên tâm tôi sẽ không tìm những người phụ nữ khác trong một trăm ngày này.”
Nguyệt Như Ca nhướng mày: “Hừ, tôi cũng sẽ như vậy”
Cô ta kéo chăn và đắp lên: “Thủ lĩnh Hàn, chúc ngủ ngon”
Hàn Chiến đóng lại cửa phòng giúp cô ta rồi đứng bên ngoài khẽ nói một câu: “Chúc ngủ ngon, Nhuyễn Nhuyễn”
Sau khi anh ta rời đi, Nguyệt Như Ca vừa mới quay đầu lại đã thấy một tuýp thuốc mỡ có tác dụng làm tan vết bầm tím được đặt trên chiếc tủ ở bên cạnh.
Cô ta vươn tay và cấm lấy thuốc mỡ nhìn lướt qua hướng dẫn sử dụng, khuôn mặt lập tức nóng bừng.
Vừa rồi anh ta cố tình mua loại thuốc mỡ này cho cô ta sao?
Trong phòng ngủ chính, Hàn Chiến từ phòng tắm đi ra và đi tới bên giường, rồi mở chăn bông ra thì đã nhìn thấy Khinh Khinh đang nằm trong chăn.
Cô ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh mà chiếc váy ngủ này lại là kiểu có dây đeo và rất ngắn không che được đùi, vừa mới cọ đi cọ lại trong chăn nên chiếc váy đã bị cuộn lên trên trông cực kỳ hấp dẫn.
“Anh Hàn, tối nay lần đầu tiên em ngủ ở đây nên một mình ngủ không được, có cảm giác rất xa lạ”
Hàn Chiến kéo chăn bông che lên người cô ta: “Khinh Khinh, cô biết tôi không thích những người giở trò thông minh vặt.
Nhiếp Khinh Khinh khẽ cắn môi và cảm thấy tủi thân, khóe mắt hơi rơm rớm lệ, đôi tay ôm lấy eo của anh ta: “Anh Hàn đừng đuổi em đi mà, chỉ cần để Khinh Khinh ở bên cạnh anh là được, em đã rất lâu rồi không được gặp anh, thật sự rất nhớ anh”
Ánh mắt Hàn Chiến trở nên lạnh lẽo rồi kéo tay của người phụ nữ ra và tàn nhân nói: “Nếu như cô đã muốn ngủ ở đây vậy thì nhường cho cô ngủ vậy”
Anh ta xoay người rời khỏi phòng ngủ chính mà không hề quay đầu lại.
Nhiếp Khinh Khinh nằm trên giường mà tủi thân rơi nước mắt, cô ta đã ăn mặc như vậy tự nguyện hiến dâng, ý tứ rất là rõ ràng nhưng Hàn Chiến lại không chấp nhận, điều này đã khiến lòng tự trọng của cô ta bị tổn thương sâu sắc.
Tuy nhiên cô ta không cho rằng Hàn Chiến không có ý gì với mình, nếu như không có thì tại sao lại cho phép cô ta ở bên cạnh mình ngần ấy năm chứ?
Vừa mới nghĩ như vậy nên những tủi thân đó không được coi là gì, mà ngược lại mong muốn chiến thắng và ham muốn chiếm hữu càng mạnh mẽ hơn ở trong lòng cô ta.
Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Như Ca vươn vai duỗi eo đi ra khỏi phòng ngủ phụ thì nhìn thấy cửa phòng ngủ chính cũng mở ra, Nhiếp Khinh Khinh bước từ bên trong ra.
Nguyệt Như Ca sửng sốt trong lòng thoáng tức giận, tối qua Hàn Chiến đã đồng ý với cô ta rằng sẽ không đụng vào người phụ nữ khác trong một trăm ngày này, cô ta tưởng rằng cả hai đã thống nhất ý kiến với nhau nhưng không ngờ tối qua Khinh Khinh lại ngủ ở trên giường của anh ta.
Hừ, đúng thật là mỉa mai.
Khinh Khinh dường như nhận ra điều gì đó nên ánh mắt thoáng qua vẻ đắc ý.
“Cô Nguyệt tối qua cô có ngủ ngon không?”
“Cũng không tệ” Nguyệt Như Ca lạnh lùng đáp lại một câu.
Nhiếp Khinh Khinh lên tiếng với dáng vẻ của một cô gái nhỏ: “Tôi cũng ngủ rất ngon, chiếc giường của anh Hàn rất rộng rãi và mềm mại”
Hừ.
Nguyệt Như Ca không khỏi cười chế nhạo trong lòng nhưng nụ cười vẫn chưa kịp tắt trên khóe môi, thì ánh mắt lướt qua bờ vai của Nhiếp Khinh Khinh và nhìn thấy cánh cửa một căn phòng khác được mở ra, Hàn Chiến đang mặc một bộ quần áo ở nhà từ phòng dành cho khách đi ra.