Chương 871:
Nguyệt Như Ca khẽ kêu lên một tiếng: “Này! Hàn Chiến, anh đang lợi dụng người khác trong lúc khó khăn đấy!
Cơ thể của người đàn ông đã chui vào trong chăn, anh ta ôm chặt lấy cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của Nguyệt Như Ca.
Nguyệt Như Ca nhúc nhích thì cũng dở, nhưng lại không thể không động đậy được, chỉ trong chốc lát cô ta đã bị Hàn Chiến trêu đùa đến đỏ ửng cả cổ.
“Hàn Chiến! Anh không sợ tôi sẽ giết chết anh à!”
“Tôi dám ngủ với em thì còn sợ em giết tôi ư?”
Hàn Chiến nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vì thẹn quá đâm ra tức giận của cô ta thì đôi mắt lóe lên ý cười.
Nhưng xét về sức mạnh thì phụ nữ luôn thua xa đàn ông nên Nguyệt Như Ca chỉ có thể chờ để bị anh ta ăn sạch sành sanh.
Bên dưới tấm chăn, bàn tay to lớn của người đàn ông nắm chặt đôi tay thon thả của cô ta, đôi mắt đen láy nhìn sườn mặt đó một cách chăm chú, anh ta hơi nhíu mày lại rồi mở miệng với chất giọng trầm khàn: “Ngâm lâu đến nỗi ngón tay đều nhăn lại hết rồi, em không thấy khó chịu à?”
Nguyệt Như Ca hơi sững sờ, cô ta không ngờ rằng Hàn Chiếu lại quan tâm đến chuyện nhỏ bé như thế này, từ trước đến giờ anh ta vẫn luôn mạnh mẽ quyết tuyệt, không nhìn ra lại giống một người dịu dàng, tình cảm như vậy.
Cô ta cố gắng tránh khỏi đôi tay đang quấn lấy mình ở dưới chăn, nhưng lại bị anh ta nắm chặt lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau chẳng thể tách rời.
Hàn Chiến tỏ vẻ muốn ngủ, anh ta nhắm chặt hai mắt lại nhưng vẫn nắm lấy tay cô ta, dịu dàng mở miệng: “Ngủ đi, tối nay tôi sẽ không chạm vào em”
Nguyệt Như Ca càng ngày càng không thể hiểu nổi ý của anh ta.
Không mong muốn cơ thể của cô ta mà Hàn Chiến còn nằm lấy tay cô ta làm gì? Nắm tay nhau cùng nằm dưới một tấm chăn mà chỉ để ngủ một giấc bình thường thôi sao?
Nửa đêm, Nguyệt Như Ca bị hai cánh tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông trói chặt mà không ngủ được.
Thân là đặc công, những năm gần đây giấc ngủ của cô ta rất nông, bởi vì cô ta có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, cho nên không dám ngủ sâu, huống chỉ lúc này còn có một người đang nằm ở bên cạnh mình.
Sỡ dĩ cô ta ngủ mê mang vào ngày đầu tiên đến Biệt thự Ngự Lâm là bởi vì buổi tối ngày hôm đó, Hàn Chiến suýt nữa đã vắt khô cô ta luôn rồi.
Nhưng bây giờ bị Hàn Chiến ôm chặt vào trong ngực như thế, cô ta lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Nguyệt Như Ca nhẹ nhàng nghiêng người mở to đôi mắt đen nhánh, sáng ngời nghiêm túc đánh giá người đàn ông đang ngủ trước mặt.
Ừm, đẹp trai đấy, nói chính xác hơn là cực kỳ đẹp trai.
Hàng lông mi của anh ta dày và rậm y như lông mi của cô ta vậy.
Cô ta không nhịn được nổi ý xấu muốn giơ tay kéo nó ra, nhưng cô ta vừa mới nhúc nhích thì người đàn ông đang ôm cô ta lại cựa quậy, tuy nhiên anh ta không tỉnh lại mà giữ chặt lấy cổ tay của cô ta theo bản năng.
Người đàn ông cọ vào cổ cô ta, lẩm bẩm nói: “Nhuyễn Nhuyễn à, đừng quậy”
Nhuyễn Nhuyễn? Nhuyễn Nhuyễn là ai?
Tối hôm qua có một cô tên Khinh Khinh tới mời gọi, đêm nay lại gọi tên Nhuyễn Nhuyễn.
‘Vừa Khinh Khinh vừa Nhuyễn Nhuyễn, thật không ngờ Hàn Chiến lại có phúc phần như vậy.
Lúc trước cô ta còn tưởng rằng Hàn Chiến không gần gũi với phụ nữ nữa chứ.
Hừ, đàn ông đều là những kẻ khốn kiếp, đều là những kẻ lừa đảo.
Giống như cái tên Giang Thanh Việt kia vậy, bề ngoài tỏ vẻ bản thân nghiêm trang thanh cao, nhưng một khi gặp được Lục Hi Bảo thì trang nghiêm thanh cao gì cũng vứt ra sau đầu hết.
Nguyệt Như Ca trở mình nằm thẳng, hai mắt nhìn chằm hằm lên trần nhà.
Haiz, nếu không phải tại Giang Thanh Việt thì bây giờ cô ta cũng không cần phải làm cuộc giao dịch một trăm ngày này với Hàn Chiến.