Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 872



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 872:

 

Càng nghĩ cô ta càng cảm thấy Giang Thanh Việt đáng chết.

 

Chờ tới khi rời khỏi nước R, cô ta sẽ lập tức đến Bắc Thành tìm người tính sổ!

 

Lúc này Giang Thanh Việt đang vô cùng thoải mái sung sướng ôm ấp Lục Hỉ Bảo, nguyện sống đến bạc đầu mãi mãi không rời xa cô ấy, để một mình cô ta sống lẻ loi ở nước R, hơn nữa còn phải hầu hạ ông thần này, nghĩ tới thôi cũng đã bực bội rồi.

 

Dường như người đàn ông bên cạnh đang nằm mơ, cho nên anh ta liên tục nói mớ: “Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn…”

 

Bàn tay to của người đàn ông cũng càng siết chặt vòng eo của cô †a, giam cầm cả cơ thể của cô ta vào trong lòng ngực khiến Nguyệt Như Ca suýt nữa đã bị ngộp chết.

 

Cô ta vốn đang định hét vào tai Hàn Chiến rằng: “Mẹ nó tôi không phải là Nhuyễn Nhuyễn”

 

Nhưng lại cảm thấy đánh thức anh ta dậy sẽ gây bất lợi cho mình, cho nên cô ta chỉ đành phải nhịn xuống, trừng mắt nhìn anh ta rồi nhỏ nhẹ nói: “Tôi không phải Nhuyễn Nhuyễn.”

 

Nguyệt Như Ca nhấc chân lên đạp vào đùi của Hàn Chiến.

 

 

Hàn Chiến vừa mở mắt thì đã nhìn thấy người phụ nữ kia đang cuộn tròn giống như một con mèo con ở trong lòng ngực của anh ta.

 

Mái tóc dài đen nhánh mượt mà của cô ta phủ lên trên cánh tay của anh ta, làn da của cô ta rất trắng, ánh nắng ấm áp ngoài cửa chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, từ khoảng cách gần thế này, anh ta có thể nhìn thấy rất rõ lông tơ yếu ớt hơi trong suốt trên khuôn mặt trắng nõn kia của cô ta, khung cảnh này khiến trái tim của anh ta đột nhiên lỡ nhịp.

 

Người đàn ông không cầm lòng được mà giơ tay vén mái tóc rối bù của cô ta ra sau gáy, sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn lên cái trán và cái mũi của cô ta.

 

Thật tốt khi cô ta bình an khỏe mạnh nằm ngủ trong lòng ngực của anh ta thế này.

 

Anh ta không thể nào quên đi được cảnh tượng cô ta bị súng bắn trúng rồi ngã xuống biển vào mười năm trước.

 

Đêm hôm đó gần như anh ta đã nghĩ hai người sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại nhau nữa.

 

Mãi cho đến khoảnh khắc đó, anh ta mới biết được rốt cuộc con hồ ly nhỏ này quan trọng đối với anh ta đến cỡ nào.

 

Mặc kệ là chờ đợi mười năm hay hai mươi năm, anh ta cũng sẽ tình nguyện hao tốn thời gian vì cô ta.

 

Hàn Chiến thấy cô ta đang ngủ say sưa thì nhẹ nhàng rút cánh tay của mình ra khỏi gáy của cô ta, sau đó nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, lúc này anh ta không nhịn được mà quay lại nhìn cô ta thêm một cái rồi mới rời khỏi phòng ngủ phụ.

 

Anh ta mở cửa phòng ngủ phụ ra, đi tới đầu cầu thang ở lầu hai thì đụng phải Nhiếp Khinh Khinh cũng vừa mới thức dậy.

 

Nhiếp Khinh Khinh thấy Hàn Chiến bước ra từ phòng ngủ phụ thì sửng sốt hỏi: “Anh Hàn, tại tối qua em ngủ ở phòng ngủ chính cho nên anh mới đến ngủ ở phòng ngủ phụ sao?”

 

Nếu thật sự là vậy thì cô ta đã không đến phòng ngủ chính ép buộc anh Hàn phải ngủ với cô ta rồi, như vậy cô ta cũng sẽ không gián tiếp đẩy anh Hàn cho Nguyệt Như Ca.

 

Hàn Chiến đóng chốt cửa của phòng ngủ phụ lại, từ trong đôi môi mỏng của anh ta thốt ra hai chữ: “Không phải”

 

“Tại sao anh Hàn thà chấp nhận ngủ chung với cô Nguyệt cũng không muốn Khinh Khinh…”

 

Hàn Chiến trực tiếp cắt ngang lời của cô ta, anh ta nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi Nhiếp Khinh Khinh nghe xong câu này thì lập tức sửng sốt, mãi cho tới khi Hàn Chiến đã đi xuống dưới lầu rồi, Nhiếp Khinh Khinh cũng chưa tiêu hoa được chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.