Chương 874:
Lục Hỉ Bảo híp mắt mỉm cười ngọt ngào, bàn tay nhỏ nhắn vẫy vẫy với Nguyệt Như Ca ở đầu dây bên kia: “Hello Như Ca. Dạo này cô thế nào rồi?”
Nguyệt Như Ca chỉ thiếu nước lườm cô ấy một cái, lạnh giọng nói: “Nhờ phúc của cô với chồng cô, hiện giờ tôi đang phải trải qua cuộc sống đau khổ bị dày vò đây. Đợi đến ngày tôi rời khỏi Hàn Chiến, ra được khỏi nước R, tôi nhất định sẽ đến Bắc Thành tìm hai người tính sổ”
Giang Thanh Việt ôm Lục Hỉ Bảo cười với cô ta ở trên màn hình: “Như Ca, tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cô. Cô chờ ở bên người thủ lĩnh Hàn là an toàn nhất, hơn nữa… Thôi bỏ đi, sau này cô sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của tôi?
“Nỗi khổ tâm của anh? Nỗi khổ tâm của anh là bán đứng tôi rồi cùng với Lục Hỉ Bảo cao chạy xa bay!”
Giang Thanh Việt sờ sờ đầu mũi, tỏ vẻ oan uổng: “Như Ca à, tôi là loại người trọng sắc khinh bạn như vậy sao?”
“Đúng, anh chính là loại người như vậy! Giang Thành Việt, lúc này tôi cực kỳ hối hận, hối hận vì đã giúp anh xin Hàn Chiến cho Lục Hỉ Bảo.
Bách Linh Dược! Lục Hỉ Bảo sống hay chết liên quan quái gì đến tôi”
Lục Hỉ Bảo ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy lời này của cô ta liền xoa xoa nắm tay nhỏ, nở nụ cười muốn lấy lòng ân nhân cứu mạng: “Như Ca thật tốt, cảm ơn cô đã cứu mạng tôi, tôi nhất định sẽ suốt đời không quên! Cảm ơn cô nhé!”
Cuối cùng, Giang Thanh Việt vẫn không quên dặn dò: “Như Ca, ngoan ngoãn ở cạnh anh Hàn, không được phép yêu người ta”
Nguyệt Như Ca: “… Đi chết đi”
Ngay khi cuộc gọi video kết thúc, Nguyệt Như Ca lập tức ném chiếc.
điện thoại trong tay ra ngoài.
Cú ném này đập phải anh Hàn nào đó.
Hàn Chiến đứng ở ngoài cửa cầm chiếc điện thoại bị Nguyệt Như Ca ném đi lắc lắc vài cái: “Em muốn mưu sát chồng sao?”
Trên mặt Nguyệt Như Ca tràn đầy bực bội. Cô ta duỗi tay xoa xoa cần cổ.
Đợi đến khi Hàn Chiến bước vào trong phòng đặt điện thoại lên bàn trà cho cô ta rồi đi lên phòng sách ở trên tầng, Nguyệt Như Ca mới phản ứng lại được “Ai là chồng của tôi? Anh không phải!”
Phản ứng chậm này của cô ta đã khiến Hàn Chiến bị chọc cười.
Hàn Chiến đi thẳng lên tầng, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, phun ra một câu nói tỏ vẻ rộng lượng: “Mợ Hàn hãy kiềm chế lại, đừng có suốt ngày ném điện thoại. Lỡ như ném trúng ai đó làm người ta bị thương thì không tốt lắm đâu”
Này!
“Ai là mợ Hàn!”
“Ai hỏi thì chính là người đó.”
Nguyệt Như Ca trừng mắt nhìn bóng lưng tiêu sái của người đàn ông kia mà bất lực không thể làm gì.
Nhiếp Khinh Khinh bê theo đĩa trái cây đi ngang qua phòng khách.
Cô ta làm ra vẻ hỏi Nguyệt Như Ca một câu, “Cô Nguyệt có muốn ăn một chút hoa quả không?”
Nguyệt Như Ca dựa người vào sofa, một tay đỡ đầu, tay còn lại xoa xoa đầu chó của Ha Ha. Hai mắt cô nhìn chăm chằm vào màn hình TV đang chiếu phim hành động.
Cô ta không chỉ xem không chớp mắt, còn vừa xem vừa chê bai: “Động tác này quá giả”
“Đánh như vậy mà nội tạng vẫn không bị đập nát”
“Nhàm chán”
Chú chó Ha Ha ngồi bên cạnh khẽ lắc đầu , chỉ hận rèn sắt không thành thép: Chê giả còn xem hả? Nhàm chán thì cô xem làm gì? Chi bằng cô lên tầng tìm anh Hàn ôm ấp vuốt ve đi!
Nhìn xem, Nhiếp Khinh Khinh người ta đã bê đĩa trái cây chạy lên tầng chiếm thời cơ trước rồi!
Còn bà chủ nhà nó thì…
Ha Ha: Không thèm động đậy.
Nhiếp Khinh Khinh bê đĩa trái cây đi lên tầng, gõ cửa phòng sách lên rồi nói: “Anh Hàn, em đây”